Bá Võ

Chương 1384: Huyết mạch (3)

Vẻ mặt Kiếm Tàng Phong hơi kinh ngạc: “Con linh sủng kia của ngươi. . . Bạch Tiểu Chiêu bình yên vô sự?”
Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch là kẻ lòng dạ độc ác.
Trong sáu người Lê Sơn, không ai có thể đối kháng chính diện với Thương Hải Thạch cả, thế mà lại chỉ chết hai người?’
“Nàng không sao!” Sở Hi Thanh lắc đầu: “Không chỉ không sao, mà còn lưỡng bại câu thương với Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch. Lê Sơn Lão Mẫu mượn thân thể của Bạch Tiểu Chiêu để hàng lâm, nhưng đáng tiếc là tu vị của Bạch Tiểu Chiêu có hạn, thời gian quá ngắn, nên bốn người họ vẫn bị ép phải rời khỏi Vân Hải tiên cung.”
Lúc này, hắn lại liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly một chút, trong con ngươi lại hiện ra một ít lo lắng.
Tổng cộng có mười đội ngũ thông qua Phong Thần lâu.
Hiên Viên phần và Nhật Già La đã bị ép rời khỏi Thần Vân lâu này.
Hiện giờ, đội Lê Sơn bại trong tay Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch, Đông Thiên Vương – Vương Đông Thiên đẩy lùi Yến Quy Lai, bên phía hắn đào thải đội ngũ đeo mặt nạ.
Như vậy, đối thủ của đội trung niên mặt vàng kia là ai?
Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y đối đầu với Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm thì sẽ có kết quả thế nào?
Lục Loạn Ly thì đang nghĩ đến chuyện trong giấc mơ kìa.
Nàng cảm nhận được tầm mắt của Sở Hi Thanh, sắc mặt liền đỏ lên, sau đó lại cảm thấy hơi khó hiểu.
Nàng trừng mắt nhìn qua: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Sở Hi Thanh không khỏi cạn lời, nghĩ thầm cái ‘áo bông nhỏ’ này không khỏi hở quá nhiều rồi.
(áo bông nhỏ, ý chỉ con gái là áo bông nhỏ của cha)
Hắn lắc lắc đầu, ra hiệu tiểu Huyền Vũ tiếp tục tiến lên, bước vào cánh cửa ánh sáng ở trước mắt.
Quên đi, dù sao song phương đều là phản tặc của triều đình.
Hai người này mà gặp nhau, tỷ lệ đánh nhau sống chết là không cao.
Vấn Thù Y làm người cường thế bá đạo đến đâu đi nữa, cũng sẽ không chủ động giúp triều đình loại bỏ Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm.
Lục Loạn Ly cũng từ từ hiểu được.
Nàng nghĩ đến phụ thân mình, đầu tiên thì hơi cả kinh, sau đó lại bình tĩnh thong dong.
Cha của nàng, ở bất kỳ tình huống nào thì cũng có biện pháp bảo vệ tính mạng.
Tại mười tám năm trước, Lục Trầm có thể mạnh mẽ xông vào hoàng cung, sau đó chạy thoát khỏi tay Bảy đời Thượng phụ.
Mà Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm bây giờ, lại càng mạnh hơn mười tám năm trước!
Không phải Lục Loạn Ly không để ý đến phụ thân của mình.
Mà là từ nhỏ đến lớn, Lục Trầm chưa từng để nàng thất vọng, cũng chưa bao giờ để nàng phải lo lắng.
Ừm, vì thế nên nàng không nhớ được. . .
Vì thế nha, để người yên tâm quá cũng là không tốt.
Sau khi tiểu Huyền Vũ bước vào cánh cửa ánh sáng kia, cảnh sắc trước mặt bọn họ lại thay đổi lần nữa.
Lần này, bọn họ bước vào một thế giới tối tăm không ánh mặt trời.
Bốn phía đều tối tăm không ánh sáng, chỉ có một cánh cửa ánh sáng ở cách đây khoảng năm mươi dặm. Ánh sáng của nó gần như đã bị mảnh bóng tối này nuốt chủng, cho nên chỉ thấy một mảnh mơ hồ.
Ngoài ra, còn có vô số đao gió đang chém về phía bọn họ.
Những đao gió này vô cùng sắc bén, chỉ chớp mắt đã đánh xuyên ra mấy lớp thuẫn băng phòng ngự của tiểu Huyền Vũ.
Hai mắt Kiếm Tàng Phong co lại, giơ tay lên hiển hóa ra một cây cân cực lớn, dùng để gia tăng lực lượng cho tiểu Huyền Vũ.
Nhưng một khắc tiếp theo, vẻ mặt hắn liền biến đổi: “Không đúng, đây là pháp Thiên Cương ‘Thôn Thiên Thực Nhật’, còn có pháp thuật nhất phẩm hệ Phong ‘Phong Thần Vô Tướng’. Thôn Thiên Thực Nhật này đang hấp thụ chân nguyên của ta, để uy lực Bình Thiên Kiếm giảm mạnh.”
Bình Thiên Kiếm của hắn vốn có thể làm cho tiểu Huyền Vũ tăng lên đến tam phẩm hạ.
Nhưng lực lượng của tiểu Huyền Vũ bây giờ chỉ ở tứ phẩm hạ.
Tất cả mọi người đều cau mày, bọn họ cũng cảm nhận được lực lượng bản thân đang suy giảm.
“Không chỉ có chân nguyên.” Kế Tiễn Tiễn cầm song đao đánh nát mấy đạo đao gió ở chung quanh: “Thôn Thiên Thực Nhật này rất hoàn chỉnh. Nơi này không có âm thành, không có ánh sáng, linh thức của chúng ta cũng bị hấp thu, tất cả pháp thuật và chiêu thức đều không có uy lực bằng lúc trước.”
Những pháp Thiên Cương khác mà bọn họ gặp được, đều không thể so sánh với cái Thôn Thiên Thực Nhật này.
Kế Tiễn Tiễn nghĩ thầm, dù là một thuật sư nhất phẩm còn sống, chỉ sợ cũng không thể sử dụng Thôn Thiên Thực Nhật như thế này.
Sau đó, nàng lại nhìn về phía khu vực trung ương trong không gian tối đen này.
Linh thức của Kế Tiễn Tiễn không thể đi xa, chỉ có thể lan ra hơn năm trượng.
Nhưng nếu pháp thuật hệ Phong ở đây là Phong Thần Vô Tướng, vậy nơi trung tâm của không gian này nhất định sẽ có một cái vòi rồng cực lớn.
Bên kia mời là nguy hiểm nhất, những đao gió ở đó thậm chí còn có thể làm võ tu nhất phẩm bị thương.
Bọn họ muốn đi qua cái vòi rồng này để đến cánh cửa ánh sáng kia, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Đáng sợ nhất chính là, nếu bọn họ tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng bị đao gió vô cùng vô tận này tiêu hao gần như không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận