Bá Võ

Chương 894: Cầu ban cho một bại (3)

Các trưởng lão và đại trưởng lão của các nhà đều là sắc mặt tái xanh, bọn họ còn ngậm lấy vài phần xấu hổ mà nhìn đám người phía sau mình.
Tất cả đều trách đệ tử nhà mình không có dũng khí, để tông phái phải hổ thẹn.
Lúc này, tại một góc không người chú ý trong hẻm núi.
Một thanh niên tóc đỏ đang đứng trên một tảng đá, tràn đầy hứng thú mà nhìn Sở Hi Thanh.
Hắn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, cõng một thanh kiếm bản to rộng tầm sáu ngón tay, sát khí quấn quanh thân kiếm.
Thanh kiếm bản to kia run nhẹ, tựa như khá là hưng phấn, ý đồ ra khỏi vỏ để ứng chiến, lại bị hắn ra sức áp chế.
“Sát Kiếm - Cầm Nhâm, quả nhiên là ngươi cũng đến.”
Một tiếng nói trong trẻo vang lên ở sau lưng thanh niên tóc đỏ: “Cầm huynh, vì sao vừa rồi không ứng chiến? Nghe nói nửa năm trước, ngươi đã thu được tư cách chân truyền của Bắc Thiên môn. Với thực lực của ngươi, có thể ban cho hắn một bại.”
Sát Kiếm - Cầm Nhâm nghe vậy thì quay đầu liếc mắt nhìn lại, sau đó thoải mái nói: “Thần Hoang Bất Lão thành, âm Dương Đao – Chu Thiên Nguyên.”
Đó là một nam tử cùng tuổi với hắn, tướng mạo thanh tú, nhưng không có lông mày.
Lời nói của hắn hàm chứa châm chọc: “Ta nhiều hơn hắn tận năm tuổi, thắng cũng không vẻ vang gì. Nói đến Chu Thiên Nguyên ngươi cũng là đệ tử chân truyền, vì sao không đi ứng chiến?”
Âm Dương Đao – Chu Thiên Nguyên nghe vậy thì nở nụ cười thản nhiên: “Người này là Huyết Nhai dự bị, lại được trưởng lão của Vô Tướng thần tông yêu thích. Cộng thêm chuyện Doãn Phi Hồng ám sát, ta cũng không muốn nhảy ra hứng lửa giận của bọn họ.”
Nhưng sau đó hắn lại đè đao, mắt hiện lệ ý: “Có điều, chờ đến khi vào bí cảnh thời gian, ta nhất định phải cho hắn một bài học, để cho hắn biết Thần Hoang Bất Lão thành là không thể làm nhục.”
Sát Kiếm - Cầm Nhâm cũng biết, Chúc Không Minh của Thần Hoang Bất Lão thành đã chết trong tay Sở Hi Thanh.
Tuy rằng người này là một tên phản đồ, nhưng cũng làm cho Thần Hoang Bất Lão thành rất mất mặt.
Sau đó, Sát Kiếm - Cầm Nhâm hơi gật đầu: “Người này rất càn rỡ! Không thể để cho hắn cho rằng phương bắc chúng ta không có anh hùng.”
Nếu như gặp mặt trong bí cảnh thời gian, hắn chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Âm Dương Đao – Chu Thiên Nguyên cũng đoán được điều này, hắn hơi nhếch miệng cười: “Thiên phú huyết mạch của Cầm huynh đã đến cấp thiên kiêu. Người này gặp phải Cầm huynh thì là bất hạnh của hắn.”
Sau đó, thần sắc hắn hơi động: “Đúng rồi Cầm huynh, có phải gần đây Bắc Thiên môn các ngươi có một lời đồn đại liên quan đến hai vị Huyết Nhai dự bị của Vô Tướng thần tông đúng không?”
Hắn nhỏ giọng nói: “Cách đây không lâu, ta nghe thấy có người nói, có một thế lực thần bí đã tuyên bố, nói bất kỳ người nào có thể giết chết Sở Mính trong bí cảnh thời gian, bọn họ có thể đảm bảo người đó bình yên rời khỏi bí cảnh thời gian, còn có thể bảo vệ hắn vào thẳng tam phẩm thượng, cung cấp tất cả các loại thuốc, chiến đồ và pháp khí cần chu tu hành.”
“Nếu như chém giết Sở Hi Thanh, thì lại có thể vào thẳng tứ phẩm thượng, thưởng trăm vạn lượng bạc, bái vào bất kỳ Ma tông nhất phẩm nào trong năm Ma tông, trở thành đệ tử chân truyền. Dù là chưa thành công, cũng có thể bảo vệ tính mạng, tặng bí dược ngũ phẩm hạ và ngũ phẩm thượng, hơn nữa không cần lo lắng về tiền đồ tương lai.”
Cầm Nhâm nghe thấy mấy câu ‘bất kỳ người nào giết chết hai người kia trong bí cảnh’ thì nhất thời biến sắc mặt.
Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, đặc biệt là mấy vị đại trưởng lão của Vô Tướng thần tông, sau đó liền lạnh lùng nói: “Chu huynh đừng nói nữa! Những cũng dám nói mấy lời này ở đây?”
“Có gì phải sợ.” âm Dương Đao – Chu Thiên Nguyên thản nhiên như không, không thèm để ý: “Ngươi và ta đều có phong thái thiên trụ, sức chiến đấu vượt cấp, căn bản không cần mượn ngoại lực để kiếm bí dược. Chu mỗ chính là tò mò mà thôi, không biết thế lực thần bí này là người phương nào, nghe nói rất thần thông quảng đại. Chúc Không Minh và Doãn Phi Hồng tham gia vào chuyện ám sát Sở Hi Thanh, rất có thể là liên quan đến nó.”
Sát Kiếm - Cầm Nhâm không nói gì, hắn nhìn về phía Sở Mính và Sở Hi Thanh với vẻ mặt khó lường.
Cầm Nhâm cũng không có ý định phản bội tông môn.
Nhưng khi hắn nghe thấy những lời đồn đại này thì cũng từng vì thế mà động lòng.
Sở Hi Thanh coi như xong, giống như không quá có lời.
Nhưng nếu như có thể làm thịt Sở Mính, đó chính là một bước lên trời.
. . .
Khi Sở Hi Thanh trở về đội ngũ của Vô Tướng thần tông, Phương Bất Viên lại tiến đến gần.
Hắn chà chà hai tiếng: “Sở sư đệ, đao pháp quả nhiên rất lợi hại. Vừa rồi còn độc chiến quần hùng, lại càng bá khí tuyệt luân, bội phục bội phục! Ngươi lùi về cũng rất đúng lúc, người nhìn mấy tên đệ tử chân truyền của bọn họ kìa, tất cả đều uất ức đến sắp hộc máu.”
Sở Hi Thanh lại hối hận vì đã lùi lại quá sớm.
Nếu như biết còn có người sẽ ứng chiến, thì hắn nhất định sẽ ở lại.
Hắn thật sự muốn lĩnh giáo võ đạo của anh kiệt phương bắc này.
Hai ngày sau, chính là ngày Luận Võ Thần Cơ phát hành.
Sở Hi Thanh hận không thể nắm chặt mỗi một cơ hội biểu diễn sức chiến đấu của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận