Bá Võ

Chương 1650: Chiến trường tĩnh mịch (5)

“Đây là ai?”
“Kẻ này to gan thật?”
“Có chút thú vị, không nhìn thấu tu vị của hắn, ta nhìn hắn, lại như nhìn toàn bộ thiên địa, khó có thể thăm dò sâu cạn.”
“Đây là một môn thiên quy cực kỳ mạnh mẽ.”
“Đây hình như là Nhai Tí Đao, ta nhận ra rồi, người này rất giống với kẻ đứng đầu Thanh Vân Tổng Bảng của nhân tộc, được gọi là Vô Cực Đao Quân?”
“Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh, một cái chỉ là ngũ phẩm thượng?”
“Lẽ nào có lý đó, giết hắn!”
“Mặc kệ thế nào, không thể để tên tạp chủng này làm càn trên đầu chúng ta được.”
Trong quân trận, trong mắt đám đại tướng Cự linh kia đều hiện lên lửa giận.
Một cái Lý Trường Sinh thì cũng thôi, một cái ngũ phẩm mà cũng dám làm càn?
Lúc này, không chỉ là mưa tên dày đặc bắn về phía Sở Hi Thanh, mà còn có không ít Cự linh tam phẩm tứ phẩm bay lên, nhào về phía Sở Hi Thanh.
Trong doanh trại Thiên Lang quân, một lượng lớn đệ tử Vô Tướng thần tông và tướng sĩ Thiên Lang quân cũng đã phát hiện dị thường giữa bầu trời.
“Kia hình như là Vô Cực Đao Quân?”
“Tại sao hắn lại đến đây?”
“Sở sư đệ muốn tìm chết sao? Sao hắn lại trực tiếp chạy về phía đỉnh đầu kẻ địch, còn vẫn lơ lửng ở đó? Sợ người khác không nhìn thấy sao?”
“Nhai Tí Đao tuy mạnh mẽ! Nhưng đó đó là tinh nhuệ của Bất Chu sơn, riêng đại tướng Cự linh tam phẩm đã có 600 rồi. Hoàn toàn khác biệt với đối thủ trước kia của hắn.”
“Xong!”
Lục Loạn Ly ở trên đầu tường, sắc mặt của nàng đã trắng bệch.
Cái tên ngu xuẩn Sở Hi Thanh này, đầu hắn bị lừa đá sao?
Khi tất cả mọi người đang nghị luận, đã có mười mấy vị Cự linh cao hơn hai trượng tiếp cận đến bên người Sở Hi Thanh.
Bọn họ tranh nhau ra tay, ý đồ chiếm lấy vinh quang chém giết thiên kiêu số một của nhân tộc.
Sở Hi Thanh lại chắp tay sau lưng, chân đạp hư không, dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn xuống đám kẻ địch ở bên dưới.
“Đao đến!”
Theo giọng nói của Sở Hi Thanh, không gian bên cạnh hắn lại nát bấy như pha lê. Hai thanh thần đao Tru Lục và Huyết Nhai đồng thời lao ra khỏi hư không, trôi nổi ở bên cạnh hắn.
Sở Hi Thanh không cầm đao, da thịt toàn thân cũng hiện ra một lớp vảy màu trắng bạc, phản xạ lại tia nắng sáng sớm, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt như một mặt trời nhỏ.
Sau lưng hắn thì lại hiện ra một bóng mừ Nhai Tí cực lớn.
Thân hình nó cao đến hơn ba trăm trượng, đầu rồng thân sài, miệng ngậm chiến đao, phát ra tiếng gầm nhẹ xuống phía dưới.
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên.
“Chết!”
Ầm!
Trong phạm vi ngàn trượng, mười ba Cự linh tam phẩm, ba mươi bốn tên Cự linh tứ phẩm, tất cả đều nổ thành bột máu.
Sau khi hết đà lao lên, mảnh vụn thân thể của bọn họ rơi xuống mặt đất, không ngờ lại là thần hồn câu diệt.
Khoảnh khắc này, toàn bộ chiến trường đều rơi vào tĩnh mịch, tất cả mọi người đều mờ mịt, không thể tin nổi mà nhìn cảnh này.
Vừa xảy ra chuyện gì? Những Cự linh kia đến cùng là chết như thế nào?
Sở Hi Thanh chỉ nói một chữ “Chết”, những Cự linh tam phẩm tứ phẩm kia liền chết?
Cũng đúng lúc này, hàng ngàn hàng vạn cự linh ở phía dưới Sở Hi Thanh đều cảm nhận được một luồng đao ý mênh mông và khủng bố không gì sánh được, đang trấn áp thần niệm của bọn họ.
“Phốc. . .”
Khoảnh khắc này, mười mấy vạn Cự linh đều phun máu, thân thể không tự chủ được mà quỳ trên mặt đất.
Bọn họ đều trố mắt há mồm, quả thực là không thể hiểu nổi.
Tất cả cự linh đều muốn giãy dụa, nhưng lại cảm thấy đao ý càng mạnh mẽ hơn nghiền ép xuống. Khiến cho bọn họ không thể động đậy, thần hồn đau nhức, thất khiếu chảy máu.
Càng làm người ta giật mình chính là, đám tướng lãnh và Đô úy của bọn họ đều bị nổ đầu, tất cả đều nát bấy như dưa hấu.
Mà càng ngày càng nhiều Cự linh bị ép quỳ trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã khuếch tán ra phạm vi hai mươi dặm quanh người Sở Hi Thanh.
Tình cảnh này, không chỉ khiến đám Cự linh nhìn thấy mờ mịt, khó hiểu. Mà vô số người trong doanh trại Thiên Lang quân cũng không thể tin nổi, gần như nghi ngờ mình đang nằm mơ.
“Chuyện gì thế này?”
“Sao bọn họ đột nhiên quỳ xuống?”
“HÌnh như là đao ý trấn áp?”
“Gặp quỷ, sư đệ mới là ngũ phẩm, sao có thể trấn áp đám Cự linh kia?”
“Các ngươi không thấy những Cự linh tam phẩm tử vong sao, thần hôn của bọn họ đều bị chém nát.”
Mãi đến một cái nháy mắt sau, một tiếng nói kinh hãi đến cực hạn đã vang lên ở phía sau quân trận Cự linh.
“Thần ý Xúc Tử Đao! Ngươi đã học được Thần ý Xúc Tử Đao. . .”
Toàn bộ chiến trường lại yên tĩnh một cách chết chóc!
Lúc này, tất cả mọi người đều đình chỉ chiến đấu.
Ngoại trừ những âm thanh đầu nổ tung kia, thì phạm vi năm mươi dặm quanh đây đã không còn bất cứ âm thanh nào.
Tĩnh mịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận