Bá Võ

Chương 623: Chưa từng ăn không (4)

“Thả hắn ra ngoài đi!”
Ánh mắt Đô Hồng Liên âm u: “Khách đã đến rồi, chúng ta cũng phải đưa lễ vật qua rồi.”
Mấy Cẩm y vệ ở chung quanh lồng sắt lập tức mở khóa cho người ở trong lồng.
Mà lúc này, một tên thuộc hạ của Đô Hồng Liên thì lại ngậm lấy một chút lo lắng.
“Có phải là thương thế của Huyết Tích Tử - Vương Thanh hơi nhẹ rồi không? Ý của Thiên hộ đại nhân là, để cho Sở Hi Thanh chém giết người này, lập đại công. Nhưng phó thiên hộ, ngài nhìn tên này còn có sức gào rú với chúng ta này! Nếu như chẳng may. . . chẳng may Sở Hi Thanh không giết được hắn thì sẽ rất phiền phức.”
Đô Hồng Liên hơi suy nghĩ, cũng cảm thấy tên thuộc hạ này nói có lý.
Thật ra nàng rất muốn dùng Huyết Tích Tử - Vương Thanh này để thử thực lực của Sở Hi Thanh.
Nhưng bây giờ vẫn phải lấy đại cục làm trọng.
Hiện giờ, đại cục chính là phải cho Sở Hi Thanh lập được công lao, có tư cách nhận được nội dung Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân tầng sáu tầng bảy, bọn họ còn có thể lấy cái cớ này, để biếu tặng người này một ít đan dược.
Đô Hồng Liên liền chém một kếm, chặt cánh tay phải của Huyết Tích Tử - Vương Thanh xuống.
“Đúng là lợi cho hắn!” Đô Hồng Liên hừ nhẹ một tiếng: “Sau khi người này chém giết Huyết Tích Tử - Vương Thanh, không biết danh vọng ở Đông Châu sẽ tăng đến mức nào.”
Huyết Tích Tử - Vương Thanh có dung danh hiển hách tại quận Thái Sơn của Đông Châu, được ma vương, sát nhân, có thể làm cho trẻ con ngừng khóc lúc đêm khuya. Toàn bộ bách tính và võ tu quận Thái Sơn, đều vừa hận vừa sợ hắn.
Đặc biệt là hai năm gần đây, sau khi Huyết Tích Tử - Vương Thanh vào ngũ phẩm, hắn hoạt động càng sôi nổi hơn.
Lúc này, bất kể là ai giết chết Huyết Tích Tử - Vương Thanh, thì đều sẽ nhận được lòng biết ơn của bách tính vùng Thái Sơn.
Mà ngay khi Đô Hồng Liên nói xong, bóng người Huyết Tích Tử - Vương Thanh lập tức lao ra khỏi lồng sắt.
Người này đã bị Cẩm y vệ trút xuống làm tổn thương não, ý thức mơ hồ không rõ, hắn vô thức chạy tách ra khỏi mặt sông, chạy trốn về phía nam.
Đô Hồng Liên lại cười gằn một tiếng, nàng giơ tay lên, một thanh tiểu kiếm bằng thanh đồng lập tức đâm thủng vai trái của Vương Thanh.
Vương Thanh nhất thời kêu lên, sau đó dưới kiếm ý của Đô Hồng Liên, hắn bị ép phải chạy lên thượng du.
Thân pháp Vương Thanh cực nhanh, chỉ chớp mắt đã chạy được hơn mười dặm.
Hắn muốn trốn khỏi kiếm ý của Đô Hồng Liên, sau đó lại lưu vong ở hai bờ sông.
Tuy rằng ý thức của Vương Thanh mơ hồ, không biết vì sao mấy người Đô Hồng Liên bắt mình xong thì lại thả mình ra, nhưng bản năng của hắn vẫn không muốn hắn làm theo ý đồ của Cẩm y vệ.
Sau khi hắn chạy như bay được hai mươi dặm, hắn liền nghe thấy một giọng nói sang sảng: “A? Ngươi là Huyết Tích Tử - Vương Thanh? Trùng hợp thật, vậy mà lại gặp phải ta.”
Vương Thanh liếc mắt nhìn theo âm thanh.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy có một chiếc thuyền nhanh đang lao xuống từ thương du. Trên boong thuyền của chiếc thuyền này, lại có một thiếu niên mặc áo trắng đang đứng thẳng.
Đó là một thiếu niên ốm yếu tầm mười lăm tuổi, dáng người của hắn khá cao, da thịt trắng nõn đến mức gần như trong suốt, không có chút màu máu nào.
Ngũ quan thiếu niên lại tuấn dật, môi đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng vào hắn như đang cười nhạo.
Huyết Tích Tử - Vương Thanh vốn không định để ý đến người này, bây giờ hắn chỉ muốn thoát thân.
Nhưng không biết vì sao, khi Vương Thanh nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng kích động và khát máu.
Hắn bỗng nhiên đạp chân xuống, cả người nhảy lên không, bay thẳng về phía thuyền giống như một quả pháo.
Mà lúc này, thiếu niên đứng ở trên boong thuyền kia, chính là Sở Hi Thanh.
Hắn hơi nhướng mày lên, trong con ngươi hiện lên một vệt ý lạnh.
Một cái chớp mắt tiếp theo, mười cái xúc tu của sát thi Hà La Ngư đã lao ra khỏi mặt nước, chúng hoặc quấn hoặc là kéo lấy đối phương.
Dù Huyết Tích Tử - Vương Thanh đang bị trọng thương, nhưng sức chiến đấu vẫn rất kinh người, hắn trực tiếp dùng tay trái vồ nát sáu cái xúc tu. Tuy nhiên bốn cái còn lại đã kéo lấy phần eo và hai chân của hắn!
Giờ phút này, Sở Hi Thanh ở trên thuyền cũng rút đao.
Cực chiêu – Phong Chi Ngân.
Hắn thân như thuấn ảnh, đuổi sát thời gian, đao pháp thì như một cơn gió trên mặt sông, ‘thổi’ ra một vết máu ở sau gáy Huyết Tích Tử - Vương Thanh.
Sở Hi Thanh một đao chém đầu Huyết Tích Tử - Vương Thanh, sau đó lại điều động trường đao, chém phần đầu và ngực của Vương Thanh thành thịt vụn.
Những võ tu cấp độ ngũ phẩm này, năng lực tồn tại của họ cực kỳ mạnh mẽ, dù là vết thương trí mạng như chặt đầu, cũng không thể đảm bảo bọn họ đã chết.
Còn về phần chứng minh thân phận, thì lại rất đơn giản. Chỉ cần mang máu thịt của Vương Thanh về là được, Cẩm y vệ có thể thông qua đặc thù trong máu thịt của người này, phân biệt công pháp và thân phận của hắn.
Khi Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ, tâm trạng của hắn lại rất tốt.
Như vậy thì cũng có thể đứng thẳng lưng ở trước mặt Tào Hiên rồi.
Phó thiên hộ Cẩm y vệ như hắn, cũng không ăn cơm chùa, hắn cũng có công lao nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận