Bá Võ

Chương 587: Sỉ nhục của nam nhân (4)

Ngay sau đó, Tả Thanh Vân ôm quyền về phía Độ Vân Lai: “n tình hộ tống của Độ trang chủ, sau này nhất định sẽ báo đáp!”
“Dễ nói!” Độ Vân Lai hơi nhướng mày, cố ý thả cần câu xuống để đáp lễ.
Độ Vân Lai cũng rất kinh ngạc, người này lại có quan hệ với Bạch Hổ thần bộ sao?
Đây chính là quan to tam phẩm trong triều! Thực lực và quyền lực đều mạnh hơn Đại lý tự thiếu khanh nhiều.
Mà một chớp mắt tiếp theo, mấy người trên thuyền nhìn thấy một vệt ánh sáng màu trắng bay đến từ phía kinh thành.
Ánh sáng trắng kia như sao băng, chỉ dùng hai mươi cái hô hấp, là đã bay được mấy chục dặm, đi đến trên không trung của chiếc thuyền này.
Khi người trong ánh sáng màu trắng rơi xuống đầu thuyền, cả chiếc thuyền đều bị ép xuống tận hai trượng. Hai bên thuyền cũng là sóng lớn ngập trời.
Sở Hi Thanh đầu tiên là nghe thấy một tiếng hổ gầm mạnh mẽ hùng tráng, uy nghiêm khốc liệt.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cô gái mắt có ngũ quan vô cùng tinh tế, mắt ngọc mày ngài, mi mục như vẽ ở nơi mũi thuyền, người này đang đi về phía Tả Thanh Vân.
Ngũ quan và dung mạo của cô gái này rất phù hợp với thẩm mỹ của Sở Hi Thanh.
Chỉ là dáng người của nàng. . .để cho Sở Hi Thanh không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Tả Thanh Vân đã rất cao, nhưng nữ tử này đứng bên cạnh Tả Thanh Vân, thì còn cao hơn hắn tận hai cái đầu.
Nếu như muốn dùng thứ gì đó để diễn tả nàng. . . đó chính là người khổng lồ có khuôn mặt trẻ con xinh đẹp.
Đây chính là Bạch Hổ hầu, một trong bốn đại thần bộ của Lục phiến môn?
Bạch Hổ hầu thì làm như không thấy những ánh mắt khác thường ở trên thuyền, thần sắc nàng đắc ý, dùng cánh tay xoa xoa bóp bóp gương mặt của Tả Thanh Vân: “Vân Vân, ngươi tạm biệt bạn bè xong chưa? Chà chà, rõ ràng là ngươi đến cầu ta, bây giờ còn bày bộ mặt thối này ra cho ta xem.”
Sắc mặt của Tả Thanh Vân biến thành màu đen, hắn vỗ bỏ tay của Bạch Hổ hầu: “Trên thuyền còn có rất nhiều người!”
Sau đó, hắn than khẽ một tiếng, trên mặt hiện lên ý cười: “Ta giới thiệu cho ngươi vài người bạn, đây là bạn bè sinh tử của ta, Sở Hi Thanh, nếu như không có hắn thì có thể ta đã không nhìn thấy được ngươi.”
Sở Hi Thanh lập tức giơ tay lên, ôm quyền vái chào về phía Bạch Hổ hầu.
Trong lòng hắn cũng bừng tình, bảo sao bọn họ vẫn bình an từ khi tiến vào Hà Châu đến giờ.
Sở Hi Thanh cảm ứng được có cao thủ rình tập ở gần, mà lại còn có sát ý. Nhưng bọn họ đến kinh thành mà người kia vẫn không có động tĩnh gì.
Chuyện này quá nửa là Bạch Hổ hầu đã ra tay, ngăn cản vị Đại lý tự thiếu khanh kia.
Cùng lúc đó, trong lòng Sở Hi Thanh cũng âm thầm buồn cười.
Thật sự là nhìn lầm vị Tả nha nội này, thế mà hắn lại bám váy đàn bà. . . quả thực là sỉ nhục của nam nhân!
Tuy nhiên, Tả nha nội có vị ‘hộ hoa sứ giả’ là Bạch Hổ hầu này, thì Sở Hi Thanh cũng có thể yên tâm trở về Tú Thủy.
. . .
Đúng là thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn.
Sau khi Bạch Hổ hầu đến, liền tự mình tọa trấn, đưa cả nhà Tả gia từ bến tàu phía đông thành Vọng An, rồi cùng đi đến Đại lý tự.
Tuy nhiên, khi đến bến tàu thì Độ Vân Lai đã cáo từ rời đi.
Hắn đã hoàn thành lời hứa hẹn với Ngô Mị Nương, đã hộ tống Tả gia vào kinh thành.
Sau này, tất cả chuyện của Tả gia đều không liên quan đến hắn nữa.
Độ Vân Lai đã dùng tin phù để hẹn vài người bạn cũ ở kinh thành từ trước, cũng đặt tửu lâu rồi, muốn nhanh chóng gặp mặt bạn cũ, nên liền cáo từ.
Tư Không Hinh cũng rời đi khi đi đến cửa Đại lý tự.
Tông môn nàng nằm ở phương bắc, là một tiểu tông môn lánh đời có tên Thần âm môn.
Sơn môn của Thần âm môn nằm cách thành Vọng An không xa, cũng chỉ khoảng tầm hai ngàn dặm.
Đây là một môn phái nhỏ, tổng cộng chưa đến 300 người.
Môn hạ đệ tử, hoặc là làm sát thủ cho các tổ chức sát thủ lớn, hoặc là làm hộ vệ cho các thế gia vọng tộc.
Tuy nhiên, công pháp truyền thừa của Thần âm môn lại rất đầy đủ, hai môn nguyên công đều có thể nhắm thẳng tam phẩm.
Tư Không Hinh đã không kịp chờ đợi, muốn trở về tông môn để đổi bí dược lục phẩm thượng.
Sở Hi Thanh thì lại tận mắt nhìn mấy người Tả Thanh Vân bị giải vào đại lao của Đại lý tự, sau đó mới quay người rời đi.
Kế Tiễn Tiễn đi theo sau lưng hắn: “Đường chủ, bây giờ chúng ta đi đâu? Nếu như ngươi muốn phó ước với Phong Đao – Vương Mệnh, vậy phải đi tìm một nơi đặt chân trước đã.”
Nàng vừa nói chuyện, vừa ra vẻ tò mò mà nhìn bốn phía xung quanh.
Kế Tiễn Tiễn như là lần đầu vào kinh, như một tên nhà quê vào thành phố, nhìn thấy cái gì cũng đều rất mới mẻ.
Thật ra thì nàng đang tìm kiếm bóng dáng thuộc hạ của mình.
Đám thuộc hạ kia của nàng, hẳn là cũng nhận được tin tức nàng trở về kinh.
Kế Tiễn Tiễn muốn bố trí vài chuyện về Sở Hi Thanh, và an bài một số chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận