Bá Võ

Chương 1003: Ta lại mạnh mẽ hơn (2)

Khi Sở Hi Thanh mở mắt ra, gương mặt hắn hiện lên ý vui mừng.
Hành trình bí cảnh thời gian này, hắn đã có thu hoạch cực lớn.
Dự tính là hắn đi một lượt qua bốn thánh miếu và những thanh thần binh đứng sừng sững kia, thì sức chiến đấu của hắn sẽ tăng lên trên diện rộng.
Sở Mính đã mất kiên nhẫn với chỗ này.
Nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh đứng lên, không khỏi híp mắt lại, tò mò hỏi: “Ngươi lựa chọn tăng thiên phú huyết mạch nào?”
Sở Hi Thanh lại không thèm để ý.
Nào có ai hỏi thiên phú huyết mạch của người khác?
Đừng nói là hắn và Sở Mính không quen, dù là người quen cũng sẽ không hỏi như vậy.
Thiên phú huyết mạch của võ tu, chính là bí mật quan trọng của bản thân, ngay cả người có quan hệ thân mật như sư trưởng và đồng môn cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ.
Các người nhìn ra là một chuyện, nhưng ta tuyệt đối không chủ động nói ra.
Hắn chuyển mắt nhìn về phía Chu Lương Thần: “Tiểu Chiêu đâu?”
Lúc này tất cả mọi người đều ở đây, chỉ có Bạch Tiểu Chiêu là không ở bên cạnh hắn.
Sắc mặt Chu Lương Thần hơi ngưng trọng: “Vừa rồi Tiểu Chiêu cảm ứng được tung tích Kiếm Thị Phi, nàng chạy đến ngọn núi bên cạnh để quan sát rồi.”
Ngay khi hắn vừa nói xong, Bạch Tiểu Chiêu đã hóa thành một tia sáng, rơi vào đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
“Bên kia có Kiếm Thị Phi và Vân Thiên Ca, bọn họ có ba người, sau khi nhìn thấy chúng ta thì đã bỏ trốn về phía nam. Lúc ta chạy về thì bọn họ đã bỏ chạy được hơn trăm dặm.”
Sở Hi Thanh ngưng thần suy nghĩ giây lát, sau đó liền lắc đầu nói: “Từ khi chúng ta lên tầng thứ hai đến giờ, bốn phía đều không có tranh đấu, cũng không thấy đồng môn phát pháo hoa cầu viện, chứng tỏ đám người này cũng không muốn tranh đấu với chúng ta. Vì vậy nên trừ phi là đối mặt chính diện, bằng không thì không cần phải để ý đến bọn họ, chờ lên tầng thứ ba rồi giải quyết cũng không muộn.”
Tầng thứ hai của bí cảnh thời gian, tuy rằng không rộng lớn như tầng thứ nhất, đường kính chỉ có khoảng hai ngàn dặm, nhưng địa hình lại phức tạp hơn, còn có rất nhiều cấm địa.
Nếu như mấy người Kiếm Thị Phi một lòng một dạ bỏ trốn, bọn họ muốn đuổi theo cũng rất phiền phức.
Bọn họ chỉ có thể ngốc ở tầng thứ hai ngày bốn tháng.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, bỏ thời gian để tiêu diệt đối thủ, chẳng bằng tập trung gia tăng thực lực của mình còn hơn.
Sở Mính thì đánh giá Sở Hi Thanh một chút, sau đó lại cười gằn.
Sở Hi Thanh không chịu nói, nàng sẽ không đoán được tên này tăng thiên phú huyết mạch gì sao?
Quá nửa là Táng thiên hoặc là Thuần Dương, hơn nữa ít nhất là hai tầng.
Trong lòng nàng cũng sinh ra ý sốt ruột.
Thực lực của Sở Hi Thanh càng ngày càng mạnh. . .
Không biết vì sao mà tốc độ tinh luyện sát lực của tên này nhanh đến mức khó tin. Tiếp đó hắn còn ba phần thần ân ở trong tầng thứ hai này nữa.
Sở Mính nghĩ thầm, nếu mình không nghĩ biện pháp thay đổi, tất sẽ bị tên này bỏ xa.
Hai ngày sau, Sở Hi Thanh lại thay đổi ba địa điểm hấp thu Binh sát.
Ba người Sở Mính rốt cuộc không chịu nổi, cáo từ rời đi đầu tiên.
Nếu như bọn họ chạy theo Sở Hi Thanh, chắn chắn sẽ không thu hoạch được gì.
Ba người vừa đi, Bạo Kiếm – Quách Nộ cũng ngồi không yên, hắn lên tiếng chào hỏi Sở Hi Thanh rồi bỏ đi một mình.
Sau đó là Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm và vợ chồng Tiết thị.
Chỉ có Lãnh Sát Na là không thể rời đi, nhất định phải chịu Sở Hi Thanh khống chế quản lý.
Sau khi mấy người lục tục rời đi, Sở Hi Thanh dùng tay vuốt cằm, hỏi Chu Lương Thần: “Ngươi cảm thấy ai là người khả nghi nhất?”
Chu Lương Thần lập tức nhìn Lãnh Sát Na đang ngồi khoanh chân bên cạnh quan tài băng một chút.
Hắn cho rằng cái tên này là khả nghi nhất.
Lãnh Sát Na này quả thực là rất đáng ngờ.
Nhưng hiển nhiên là Sở Hi Thanh đang hỏi về mấy người đã rời đi.
“Ta đoán là Quách Nộ! Mục tiêu của hung thủ là Sở Mính, Sở Mính vừa rời đi, ai rời đi trước thì kẻ đó đáng ngờ nhất.”
Giọng nói của Chu Lương Thần cũng không chắc chắn lắm, hắn nhíu mày nói: “Nhưng tính tình của Quách sư huynh tương đối nóng nảy, có lẽ hung thủ cũng đã tính đến điều này, cho nên mới nhẫn nại một chút, nói không chừng còn có thể là một trong hai đạo thị của Sở Mính.”
Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi giật giật.
Chu Lương Thần nói như không nói, cho một lựa chọn thì lại chọn tất cả, vậy thì còn chọn cái gì?
Song hắn cũng không hi vọng tên này có thể nói ra đáp án nào ra dáng cả.
Tất cả thiên phú của Chu Lương Thần đều ở trên võ đạo và chiến đấu rồi.
Sở Vân Vân nói tên này rất có khứu giác trên chiến trường, có thể dựa vào trực giác để tìm sơ hở trong trận địa của kẻ địch, là một hạt giống của mãnh tướng.
Nhưng các phương diện khác thì Chu Lương Thần lại không quá xuất chúng.
Cái tên này lại là con trai trưởng của Chu Hùng Bá.
Tiền đồ của Lâm Hải Chu gia đáng lo rồi. . .
Sở Hi Thanh thở dài trong lòng, nghĩ thầm sau này phải chăm nom cho Chu Lương Thần nhiều hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận