Bá Võ

Chương 733: Không giả bộ nữa (2)

Sắc mặt Vương Triều Dương không khỏi tái lại, hừ lạnh một tiếng.
Người của Luận Võ Lâu Đông Châu không muốn nghe lệnh của hắn, tự nhiên là do Tạ Chân Khanh.
Nữ tử này hung hăng càn quấy, thô bạo bá đạo, mà lại chuyên về lộng quyền.
Từ khi nữ tử này nhận lệnh của Lễ bộ thị lang ở cách đây không lâu, gần như đã cướp sạch quyền lực của hắn.
Thậm chí còn dám loại bài văn chương mà đích thân hắn viết cho Sở Hi Thanh, làm cho âm mưu của hắn nhằm vào Sở Hi Thanh bị đổ xuống sông! Quả thực là đáng chết!
Vương Triều Dương vừa mới nghĩ đến Tạ Chân Khanh, liền nhìn thấy Tạ Chân Khanh cầm một phần bản thảo bước nhanh lên lầu, đi đến trước người Vương Triều Dương.
“Lâu chủ, xin hỏi đây là chuyện gì?”
Mặt Tạ Chân Khanh tràn đầy sương lạnh, nện bản thảo trong tay vào người vị Khảo đính điển bộ ở bên cạnh: “Vì sao lại giấu ta, vì sao lại phải thêm phụ trương cho tập san?”
Vương Triều Dương thì lại thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lăng lệ: “Kỳ chủ Sở Hi Thanh của Thiết Kỳ Bang đã bị Án sát sứ ty Đông Châu truy nã, là nhân vật nổi tiếng của Đông Châu chúng ta, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào hắn, vì vậy thêm một phụ trương thì có vấn đề gì sao?”
Tạ Chân Khanh cười lạnh một tiếng: “Một kỳ Luận Võ Thần Cơ trước, đã dùng một bài văn chương rất dài để giới thiệu về Sở Hi Thanh, lúc này lại vì hắn mà thêm một phụ trương, cần gì phải thế?”
Nàng nói câu này xong, liền trực tiếp quay người rời đi: “Việc này ta không đồng ý, ta đã thông báo cho người bên dưới, bảo bọn họ cứ làm theo kế hoạch rồi.”
“Ngươi dám!” Trên mặt Vương Triều Dương nhất thời hiện lên một tầng khí lạnh: “Đây là ý của Án sát sứ ty Đông Châu, có công văn làm chứng. Sở Hi Thanh phạm thượng làm loạn ở Tú Thủy, đã mấy lần đánh bại quan binh, tạo thành thanh thế cực lớn.”
“Vì tránh cho mất khống chế, Án sát sứ ty Đông Châu đã cố tình mời Luận Võ Lâu Đông Châu ta thêm một phụ trương, đem lệnh truy nã Sở Hi Thanh và xếp hạng Hắc Bảng truyền khắp toàn châu. Tạ Chân Khanh, nếu như ngươi và ta làm hỏng chuyện này, làm hỏng chuyện tiêu diệt phản tặc của triều đình, ngươi và ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu. Nếu như ngươi dám mạnh mẽ cản trở, ta sẽ trực tiếp xin chỉ thị từ Lễ bộ.”
Tạ Chân Khanh không khỏi dừng bước, mày liễu cau chặt.
Nàng há có thể không biết tâm tư của Án sát sứ ty Đông Châu?
Không phải là muốn ‘giả thành thật’, để cho Sở Hi Thanh đội cái mũ ‘phản tặc’ sao.
Nhưng cho đến bây giờ, Thiết Kỳ Bang cũng không chiếm cứ quận huyện nào, chỉ là một trận dân loạn quy mô nhỏ mà thôi.
Trong lòng Tạ Chân Khanh không muốn, nhưng cũng biết nếu như Vương Triều Dương xin chỉ thị từ Lễ bội, kết quả quá nửa sẽ thiên về phía Vương Triều Dương.
Trong tay Vương Triều Dương có công văn của Án sát sứ ty Đông Châu, nên chiếm lý.
Tạ Chân Khanh hơi suy nghĩ, liền khẽ mỉm cười: “Sao lâu chủ không nói sớm? Có điều, tu vị của Sở Hi Thanh mới là thất phẩm hạ, lại xếp hạng thứ năm trên Đông Châu – Hắc Bảng, lẽ nào có lý đó?”
Vương Triều Dương cười lạnh lùng: “Tuy tu vị của kẻ này chỉ có thất phẩm, nhưng sức chiến đấu lại không kém. Huống hồ, xếp hạng trên Hắc Bảng là dựa theo tiền thưởng để tính, thực lực, tu vị và danh tiếng đều không nằm trong này.”
“Vậy thì thứ năm đi!”
Tạ Chân Khanh cũng không nói nhiều đến chuyện này.
Mặc kệ là Hắc Bảng hay là treo thưởng của quan phủ, thật ra đều không có tác dụng gì, bởi vì quan phủ treo thưởng quá ít bạc.
Giống như Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy của Huyết Phong Đạo, trước mắt chỉ có 45.000 lượng bạc, xếp hạng 11 trên Hắc Bảng.
Ai sẽ vì 45.000 lượng bạc mà đi liều mạng với kẻ có sức chiến đấu tiếp cận tứ phẩm như Lý Đạo Quy chứ?
Đổi lại trên người Sở Hi Thanh, cũng là đạo lý như vậy.
“Tuy nhiên, ta thấy bài văn chương này có rất nhiều từ không đúng, rất nhiều nơi không thích hợp, vẫn cần phải sửa đổi một phen. Trước khi in ấn, nhất định phải đưa cho ta xem qua.”
Nàng hoàn toàn có thể chọn xương trong trứng gà, kéo dài thời gian phát hành đến mười ngày nửa tháng.
Trên mặt Vương Triều Dương đã lạnh lẽo hơn.
Lòng thầm nói nữ nhân này quả nhiên là khó chơi.
Nếu như hắn muốn phát hành phụ trương này nhanh hơn, thì vẫn phải nghĩ biện pháp khác.
Hoặc là có thể để Tư Không Thiện và đám thân sĩ Tú Thủy kia bỏ một ít bạc, đi quan hệ với Lễ bộ.
Vương Triều Dương đã cực kỳ chán ghét Sở Hi Thanh, có thể nói là hận đến thấu xương, hắn không ngại bôn ba cho đám người Tư Không Thiện và thân sĩ quận Tú Thủy kia.
. . .
Sở Hi Thanh vẫn mờ mịt không biết gì với tình hình biến hóa ở trong châu thành, hắn đang cấp tốc chạy về phía hồ Thái Tử.
Lúc này, Sở Hi Thanh chỉ cách hồ Thái Tử hơn năm mươi dặm.
Bạch Tiểu Chiêu vẫn ở trên bả vai của Sở Hi Thanh.
Nàng thi triển thần thông hệ phong của mình, không chỉ khiến thân thể nhẹ như lông hồng, không ảnh hướng đến tốc độ của Sở Hi Thanh, mà còn giúp cho thân pháp của Sở Hi Thanh mãnh liệt như gió, phiêu dật như gió, khó lường như gió.
Để Bạch Tiểu Chiêu vui mừng chính là, sau một đêm ở trong hang động, tốc độ của Sở Hi Thanh đã tăng trưởng rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận