Bá Võ

Chương 1794: Hậu chiến (3)

Sở Hi Thanh không hề bị lay động, hắn cười nhìn bóng lưng Tần Tịch Nhan.
“Ngươi đúng là ngu xuẩn không chịu nổi, cũng được! Chờ ngày khác ngươi chết dưới đao của triều đình, Quy Nhất Nguyên Chung tự nhiên sẽ trở về với chủ nhân của nó.”
Hai chân Tần Tịch Nhan mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Nàng quay đầu lại, trợn mắt nhìn Sở Hi Thanh.
Tần Tịch Nhan biết sau trận chiến hôm nay, tội danh phản tặc của nàng đã vững như núi rồi.
Dù nàng có giải thích rõ ràng, thì Kiến Nguyên đế chắc chắn sẽ không tin nàng.
Nhưng khi Tần Tịch Nhan quay đầu lại, Sở Hi Thanh đã điều động Dục Nhật thần chu bay lên chín tầng mây rồi.
Tần Tịch Nhan cắn môi dưới, tập tễnh bước từng bước về phía trước.
Nàng nhìn về phía tòa Thiên Thạch sơn trong bóng đêm kia, chỉ cảm thấy con đường phía trước của mình cũng là một mảnh tối tăm.
. . .
Lúc này, trong hoàng cung lại là một mảnh đèn đuốc sáng choang.
Một lượng lớn cấm quân đang đi tuần chung quanh, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Trong Chính Hòa điện, ánh đèn chiếu rọi khắp nơi.
Nhưng tất cả mọi người ở trong điện lại cảm thấy nơi này là một mảnh âm trầm, khí lạnh tràn đầy.
Kiến Nguyên đế đang đi qua đi lại trên bậc thang, phát tiết lửa giận.
“Đại nội Ty lễ giám chướng ấn Trấn Thiên Lai chết trận! Đại nội Ngự mã giám chưởng ấn Bộ Siêu Vũ chết trấn! Trấn thủ sứ Tam nha Cẩm y vệ Chu Huyết chết trận! Từ khi trẫm đăng cơ đến nay, Đại Ninh chưa bao giờ thảm bại như vậy, chỉ một buổi, trẫm tổn thất mấy cánh tay, quả thực là vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!’
Hắn quay người nhìn xuống dưới bậc thang.
Lúc này, quốc sư Vũ Côn Luân đang đứng ở bên trái.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, mày nhíu thành hình chữ xuyên.
Sau lưng Vũ Côn Luân.
Chính là Tịch Diệt Thương Đốc – Tần Thắng, Chỉ huy sứ Thiên nha Cẩm y vệ Tiếu Hồng Trần, và tân nhậm đại nội Trực điện giám chưởng ấn Chu Minh Nguyệt.
Sắc mặt ba người đều là một mảnh trắng bệch, toàn thân nhìn như hoàn hảo, còn đổi một bộ quần áo mới, nhưng khí tức phù phiếm, toàn thân đều là mùi máu tanh.
Lửa giận trong ngực Kiến Nguyên đế lại dâng lên.
Lần này, nếu như hắn không chạy đến cứu viện kịp thời, ba người này chắc chắn cũng phải chết trong tay đám người Sở Hi Thanh.
Nhưng dù là như vậy, thương thế của ba người cũng rất đáng lo.
Hắn cố gắng ngăn đè ép lửa giận, ngồi xuống ngự tọa: “Tình hình của Vũ Văn Bá và Sở Như Lai thế nào rồi? Có tin tức gì không?”
“Tình hình của hai người đều không tốt lắm, thân thể bọn họ đã tan nát, cần mượn lực lượng thần linh để tái tạo hình thể.”
Chu Minh Nguyệt chắp tay: “Ta vừa mới chạy qua xem, e rằng bọn họ phải mất mấy tháng mới có thể khôi phục. Hơn nữa, dù khôi phục thì sức chiến đấu cũng không bằng lúc trước. Trừ phi. . .”
Trừ phi bọn họ hòa thêm lực lượng thần linh vào người.
Vũ Côn Luân ngẩng đầu nhìn về phía Kiến Nguyên đế: “Ý của thần linh là không thể lường được, sau khi hai người này khôi phục bình thường, bệ hạ có thể dùng nhưng không thể tin.”
“Trẫm hiểu!” Kiến Nguyên đế có chút buồn bực mà phất tay áo: “Nhưng mà việc cấp bách bây giờ vẫn là Sở Hi Thanh! Chưa diệt trừ người này, trẫm ăn không ngon, ngủ không yên! Tiếu Hồng Trần, chuyện kia làm xong chưa?”
Vẻ mặt Tiếu Hồng Trần trở nên nghiêm túc: “Luận Võ lâu tự nhiên sẽ nghe theo ý chỉ của bệ hạ, bên phía Thiên Cơ các, ta cũng tự mình cảnh cáo. Nếu nhìn thấy một chữ nào liên quan đến cuộc chiến hôm nay trên Thiên Cơ Võ Phổ, Đại Ninh ta sẽ dốc hết sức tiêu diệt Thiên Cơ các!”
“Thiên Cơ lão nhân chắc hẳn cũng biết lợi và hại. Nhưng mà còn có rất nhiều người nhìn thấy trận chiến ngày hôm nay, 23 vạn cấm quân cũng đã nhìn thấy. Ta đoán là không phong tỏa được bao lâu, dự tính là lục đại thần tông, Cực Đông Băng Thành và các thế lực lớn đều sẽ nhận được tin tức.”
“Trẫm vốn không hi vọng có thể che giấu bọn họ, trẫm muốn chính là đám ngu dân và võ phu ngu xuẩn ở bên dưới.”
Kiến Nguyên đế hừ một tiếng, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Ngươi hết sức là được, phong tỏa không được thì trẫm cũng không trách ngươi. Chỉ cần vài tháng nữa, triều đình sẽ vững như Thái Sơn.”
Tiếu Hồng Trần cúi đầu.
Trận chiến này, triều đình tổn thất ba vị đại tướng, còn có hai vị trọng thương, mấy tháng không thể làm việc.
Nếu như để tin tức truyền ra, quả thực là sẽ ảnh hưởng rất xấu.
Không biết bao nhiêu người trong thiên hạ sẽ khinh bỉ triều đình, càng có một ít người dã tâm bừng bừng sinh lòng không tốt.
Đúng lúc triều đình đang đẩy ‘Đương thập đại tiền’, một khi quần thần và thế lực địa phương không còn kính nể thiên tử, toàn bộ triều cương đều sẽ vì thế mà rung chuyển.
Kiến Nguyên đế dùng ngón tay gõ trán: “Để nội các soạn chiếu lệnh, bảo chư quân bắc địa chuẩn bị bắc phạt! Cự linh đại bại ở Thương Lang nguyên, tổn thất hơn trăm vạn đại quân, Dạ Lang tộc cũng tổn thất rất lớn. Bây giờ chính là lúc cướp đoạt Nghiêm Châu, một tháng sau, triều đình sẽ phát tiền và lương ba tháng, cung cấp cho đại quân chinh chiến Nghiêm Châu!”
Vẻ mặt Vũ Côn Luân hơi động, sau đó khẽ than thở: “Đây là kế sách tốt nhất, không hổ là bệ hạ.”
Nghiêm Châu ở phía tây bắc của Băng Châu, phạm vi hơn hai vạn dặm, là vùng cao nguyên, cao hơn Băng Châu bảy ngàn trượng.
Ngày xưa, Huyền Hoàng thủy đế đã chinh phục nơi này, mệnh danh là Nghiêm Châu.
Đây là kế sách gắp lửa bỏ tay người, cũng là dương mưu.
Có thể để mấy trăm vạn biên quân và lực lượng của Vô Tướng thần tông đi lên phương bắc, để triều đình có thêm thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận