Bá Võ

Chương 1607: Liệu có hối hận (5)

Sau đó, Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn Tào Hiên một chút, lòng thầm nói cứ để người này chờ một chút đi.
Hắn dùng gót chân cũng có thể đoán được ý đồ của Tào Hiên khi đến đây, tạm thời không cần để ý đến.
“Người đâu, mời chư vị khách khanh hộ pháp vào đi.”
Lúc này, Thiết Tiếu Sinh và Lục Cửu Ly đều nheo mắt lại, ý thức được bản thể của Sở Hi Thanh đã trở về.
Bạch Tiểu Chiêu và tiểu Tóc Húi Cua bị Sở Hi Thanh để ở nhà, bọn chúng đang nằm nhoài trong góc, lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Mà lúc này, một đám người đã nối đuôi nhau đi vào.
Cuồng Kiếm – Phong Tam đi đầu tiên, phía sau là Nhất Côn Định âm - Bá Thiên Lai.
Hắn ngóng nhìn Sở Hi Thanh, sau đó liền vui vẻ chắp tay: “Kỳ chủ, Bá mỗ may mắn không làm nhục mệnh. Phân đà Hổ Trảo quận Tú Vân chống đối bang quy, không nguyện ý phối hợp với Hình đường, ý đồ phản kháng, Bá mỗ đã bắt giữ năm mươi bảy người từ đà chủ trở xuống, rồi chém giết toàn bộ.”
Phân đà Hổ Trảo vốn là Hổ Trảo bang, cũng gia nhập vào Thiết Kỳ Bang từ mấy tháng trước.
Thật ra cái phân đà Hổ Trảo này vẫn rất nghe lời. Không chỉ mỗi tháng nộp đủ tiền, mà tổng đà có việc gì cũng tận tâm tận lực đi làm.
Chỉ là có một việc không nên, trước kia Hổ Trảo bang vụng trộm buôn lậu binh khí, sau khi gia nhập Thiết Kỳ Bang thì cũng không dừng lại, buôn lậu một lượng lớn binh khí để bán cho yêu tộc trong Vân Mộc đại sơn.
Lúc này, Phong Liên Thành cũng tiến lên: “Phong mỗ cũng không làm nhục mệnh, Phan Kiến Nghiệp và Phan Kiến Gia của Phan gia đã nhận tội! Ngoài ra, Phong mỗ tự ý làm chủ, triệu tập tất cả bang chúng quận Nghiễm Lăng đến xem hình, rồi chém giết hai người ở trước mặt tất cả bang chúng.”
Hắn lạnh nhạt nhìn Sở Hi Thanh, lòng thầm nói Phan gia bây giờ nhất định sẽ hận Thiết Kỳ Bang đến thấu xương!
Không biết Sở Hi Thanh biết việc này rồi thì có hối hận hay không?
Lúc này, Sở Hi Thanh lại cảm thấy trong cơ thể mình bùng nổ, Thần Nguyên Vô Tướng công của mình đang nhanh chóng vận chuyển, đang cộng hưởng hô ứng với Hỗn Độn và Vô Tướng trong thiên địa.
Mấy người Vân Phong Khinh và Cô Minh Nguyệt đều tiến lên bẩm báo.
Vân Phong Khinh chắp tay, cười duyên một tiếng: “Kỳ chủ, Phong Kinh đã xử lý ổn thỏa án cướp đoạt và giết người ở quận Giang Nam. Tất cả người liên quan đều bị bắt về xử lý! Ngoài ra Phong Kinh còn để người bán gia tài của những kẻ có liên quan, dùng để tiếp tế của bách tính bị hại, xem như là có một câu trả lời.”
Việc này dính đến trận biến loạn ở quận Giang Nam mấy tháng trước.
Khi Yêu tộc và Cực Đông Băng Thành vào thành, có người đã nhân dịp hỗn loạn để giết người cướp của.
Sau đó, còn có một nhóm người lẫn vào trong Thiết Kỳ Bang.
Bởi vì quận Giang Nam đã bị Cực Đông Băng Thành chiếm cứ, mà Băng Thành bây giờ chỉ tập trung vào trên kênh đào, ý đồ mở đoạn kênh Sơn Dương, tiếp ứng đại quân ở phương bắc, vì vậy quận Giang Nam chỉ cầu ổn định làm chủ, không có ý định truy cứu.
Sở Hi Thanh lại không muốn buông tha việc này, cũng không cho phép đám bại hoại lẫn vào, làm hỏng danh tiếng của Thiết Kỳ Bang.
Một bang phái giang hồ như Thiết Kỳ Bang, nếu như không muốn lưu lạc thành một ngư long hỗn tạp, như vậy thì không thể thỏa hiệp.
Hắn nhất định phải giữ vững quy củ, đem đao kiếm treo ở đỉnh đầu của tất cả bang chúng, như vậy mới có thể làm cho đám võ phu kiêu căng khó thuần này nghe lời.
Cô Minh Nguyệt thì lại mặt không cảm xúc, bẩm báo: “Bên phía trấn Lật Dương cũng đã ổn thỏa. Phân đà Lật Dương đã trở lại tất cả tiền bạc cho bách tính, Cô mỗ còn gọi tất cả 37 nhân vật cao tầng của phân đà ra ngoài, đánh mỗi người ba mươi roi, đà chủ bị cách chức, chọn hiền tài khác lên làm.”
Thiết Kỳ Bang cũng thu phí bảo hộ, bằng không thì lấy gì nuôi một đám bang chúng?
Chỉ cần bọn họ thu tiền, thì sẽ không cho phép quan phủ ức hiếp, cũng sẽ không cho phép cắt xén tiền công, càng không cho võ tu giang hồ ức hiếp dân chúng nộp tiền.
Sở Hi Thanh thu phí bảo hộ rất thấp, chỉ khoảng một phần ba mươi tiền lương, thậm chí là một phần năm mươi.
Theo Sở Hi Thanh, tính chất khá tương tự với công hội.
Mà phân đà Lật Dương lại thu phí bảo hộ gấp sáu lần.
Mấy người bọn họ và Tiếu Cuồng Long, Đơn Tuyết Phỉ đều hoàn thành nhiệm vụ, thủ đoạn thì ôn hòa hơn hai người Phong Liên Thành và Bá Thiên Lai.
Điều này làm cho Bá Thiên Lai và Phong Liên Thành khẽ nhíu mày.
Trong mấy người này, Đơn Tuyết Phỉ kia thì cũng thôi, mấy người còn lại dường như cũng không đi theo đường giống bọn họ.
Phong Tam thì lại gật đầu, khá là vui mừng.
Lần này, mấy người đều làm rất tốt.
Bọn họ xử lý có thể nói là vừa đúng, không quá tàn khốc, không liên lụy người vô tội, nhưng cũng đủ chấn nhiếp bang chúng địa phương, có hiệu quả răn trước ngừa sau.
Hắn cảm thấy những đồng hương đồng chí Côn Luân sơn này, rất biết kiếm mặt mũi cho hắn.
Chủ thượng có thể đã nghi ngờ nhầm rồi.
Có lẽ mấy vị đồng hương này của hắn, thực sự là vì thay đổi vận mệnh nhân tộc Côn Luân sơn.
Thiên hạ ngày nay, người có hi vọng để cho nhân tộc Trung Nguyên thoát ly khổ hải, chỉ có một mình vị Vô Cực Đao Quân này thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận