Bá Võ

Chương 1372: Nằm mơ giữa ban ngày

Tất cả mọi người trên lưng tiểu Huyền Vũ không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Chu Lương Thần và Diệp Tri Thu làm người chính trực, da mặt mỏng, nghe Vân Ngao nói vậy thì không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ.
Sở Hi Thanh thì lại cười khẽ, lòng thầm nói vẫn là tức phụ lợi hại.
“Xem ra đây là một con rùa nhát gan.”
Hắn thả chuôi đao, liếc mắt hỏi Sở Vân Vân: “Bên kia là thế nào?”
Con Thất vĩ yêu hồ yểu điệu kia đã chết chưa?
“Là Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch, hắn ra tay với đám người Hiên Viên phần. Nhưng Cửu vĩ yêu hồ kia cũng rất thông minh, sử dụng lá bài tẩy, sáu người thì bốn người chạy thoát. Còn Nhật Già La thì bị Vương Đông Thiên ép phải lùi trở về tòa lầu tháp chín tầng kia.”
Sở Vân Vân thản nhiên nói: “Xem ra là bọn họ không thích thả mây khói.”
Vừa rồi, nếu như không phải Vương Đông Thiên nắm giữ năng lực Độn Thiên, Thương Hải Thạch nắm giữ Quang độn, thì nàng đã làm thịt hai người này rồi.
Không phải Sở Vân Vân không đuổi kịp, mà là không thể đuổi.
Độn Thiên và Quang độn đều là độn pháp đỉnh cấp nhất, vấn đề là hai người này đều dựa vào ngoại lực mới chiếm được.
Độn pháp Tuyệt Thiên của Sở Vân Vân cũng có tốc độ rất kinh người, lại có năng lực nhân quả, không nhìn quy tắc, không giảng đạo lý.
Ngưỡng cửa của Tuyệt Thiên chi pháp rất cao, trước kia nàng không dùng được, bây giờ loại bỏ được một bộ phận độc tố, nàng đã có thể vận dụng càng nhiều chân nguyên hơn.
Vấn đề là nàng không thể cách cái phân thân này quá xa, nếu không nó sẽ tan biến.
“Thì ra là vậy.” Thái độ của Sở Hi Thanh rất bình thản.
Chuyện đã đến nước này, có mây khói hay không cũng không sao.
Trong tiên cung bây giờ còn có bao nhiêu người chứ?
Dù có thả mây khói ra, thì cũng không giấu được.
Lúc này, Vân Ngao lại nhìn về phía tiểu Huyền Vũ và Bạch Tiểu Chiêu.
Nó vẫy vẫy cái đuôi sau lưng, thao túng linh quang rơi xuống trước người tiểu Huyền Vũ và Bạch Tiểu Chiêu: “Gặp cũng là có duyên, hai người các ngươi một có huyết mạch Quy tộc, một cái là Phong Sinh thú diễn hóa thành Thừa Hoàng, xem như là cùng tộc với chủ thượng, những Đế Lưu Tương này, các ngươi cầm đi.”
Sau đó, nó liền lắc lư thân thể khổng lồ như núi của mình, biến mất tại nơi sâu xa trong mây mù.
Yến Quy Lai cũng thả lỏng: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục.”
Tiểu Huyền Vũ vô cùng vui vẻ, Vân Ngao cho nó tận sáu bình Đế Lưu Tương.
Mỗi một bình đều có thể gia tăng năm mươi năm yêu lực.
Lúc trước, tuy rằng nó không học được Phong Tẫn Tàn Ngân, cũng không phải thuật võ song tu, nhưng cũng được thưởng một cái pháp khí tứ phẩm, và sáu bình Đế Lưu Tương.
Tiểu Huyền Vũ bắt đầu cõng đám người, cực kỳ ra sức chạy ở trong mây mù, mãi cho đến trước một cánh cửa lớn hùng vĩ dị thường.
Trước cánh cửa lớn này còn có một cái thang cao hơn hai mươi trượng, tổng cộng 499 bậc.
Cánh cửa lớn trên trang cũng cao hai mươi trượng, chiều rộng thì lại đạt đến ba mươi trượng.
Điều này làm cho Sở Hi Thanh nghĩ đến Đế Thần cung ở trên Bất Chu sơn.
Cánh cửa trước mặt tuy không xa hoa bằng hoàng đình Cự Linh, nhưng khí thế cũng rất hùng vĩ, mênh mông và đồ sộ.
Cánh cửa lớn màu đỏ thắm kia chỉ đóng một nửa, mở một nửa.
Bên trong là một màu đen kịt, u sâm khó dò.
Nhìn hai bên trái phái, có thể thấy hai mặt tường đỏ kéo dài mấy chục trượng, mãi đến khi vượt qua tầm mắt của bọn họ.
Phía trên là lầu các sừng sững, xuyên thẳng lên trời mây, cũng vượt qua khỏi tầm nhìn của bọn họ.
Xuyên thấu qua lớp mây mù, còn có thể nhìn thấy hai đám kim quang đang xoay quanh trên không trung.
Đây hẳn là tòa lầu các khổng lồ mà bọn họ nhìn thấy trước khi vào núi.
Yến Quy Lai ngưng thần nhìn bốn phía, sau đó nhảy vọt đến trước cánh cửa: “Ta đi vào trước, các ngươi theo sau.”
Hắn cầm trường kiếm trong tay, cẩn thận từng li từng tí mà bước vào cửa.
Vấn Thù Y tiến lên trước bọn họ, chắc hẳn đã đi vào trước rồi.
Yến Quy Lai không xác định bên trong này có nguy hiểm hay không.
Hắn là đại trưởng lão, gánh chịu nguy hiểm và dò đường cho hậu bối là trách nhiệm của hắn.
Nhưng khi hắn vừa bước vào một bước, bóng người liền biến mất.
Tất cả mọi người trên lưng tiểu Huyền Vũ đều nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bên trong một lát.
Tông Tam Bình không dám chậm trễ, ngự không mà lên: “Chúng ta cũng vào thôi.”
Thời điểm này, bọn họ chỉ có thể đi đến cuối cùng, dù sao cũng không thể bỏ mặc đại trưởng lão của mình ở bên trong.
Sở Hi Thanh cung nhảy xuống lưng tiểu Huyền Vũ, ngưng thần đề phòng bước vào bên trong.
Vừa vào bên trong, hắn liền cảm thấy trời đất quay cuồng, thời gian và không gian ở trước mặt đã bị vặn vẹo.
Chờ đến khi tầm mắt của hắn ổn định lại, thì phát hiện mình đang trong một biển lửa đỏ thẫm.
Trước mắt là một biển lửa, đâu đâu cũng là lửa, ngay cả mặt trời trên không trung kia cũng tràn đầy ánh lửa nóng rực.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy nhiệt độ chung quanh tăng mạnh.
Hắn vô thức muốn bay lên, thoát ly khỏi biển lửa vô biên này, nhưng lại phát hiện nơi này cũng có pháp lệnh cấm bay.
Sở Hi Thanh chỉ có thể lắc đầu, dùng bảy tầng cương khí của mình để chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận