Bá Võ

Chương 859: Phán quan (4)

Nhưng Long Hắc Hổ cũng không có ý định ngăn cản.
Vị đại tiểu thư này luôn thô bạo bá đạo, vênh mặt hất hàm sai khiến, luôn tự cho là đúng.
Nếu như hắn đứng ra khuyên can, chỉ có thể khiến Sở Mính chán ghét hắn.
Sở Như Lai thì lại khác, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Vị Hình bộ Tả thị lang đương triều này, tự nhiên có biện pháp để trừ khử Sở Hi Thanh.
Cục diện bây giờ rất vướng chân vướng tay, Sở Hi Thanh không chết, không thể nào ép Vô Tướng thần tông đặt tất cả thẻ đánh bạc lên người tiểu thư.
Sau khi trở về phòng, Lục Loạn Ly lại nghi ngờ mà hỏi Sở Hi Thanh: “Kỳ chủ, tại sao lại phải cứu người vừa rồi?”
Tiếng nói của nàng rất nhỏ, nhưng mấy người bên cạnh đều nghe thấy, tất cả đều tò mò nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Bọn họ cũng không rõ vì sao Sở Hi Thanh lại vì tên thích khách kia mà đắc tội với Kinh Tây Sở thị.
Sở Hi Thanh thì lại lạnh lùng nói: “Chỉ là nhìn Sở Mính không vừa mắt thôi, huống hồ với cục diện bây giờ, Vô Tướng thần tông rõ ràng coi trọng ta hơn. Sở Mính muốn ngồi vững cái vị trí Huyết Nhai thánh truyền này, tất nhiên sẽ không để yên cho Huyết Nhai dự bị là ta, nên ta cần gì phải khách khí với nàng?”
Mọi người nghe vậy thì đều có cảm giác không đúng lắm.
Hai nhà bọn họ đúng là có quan hệ cạnh tranh, không tiểu chung một bô.
Sở Mính gây chiến với Sở Hi Thanh, rõ ràng là có tâm tư chèn ép.
Vấn đề là dù Sở Hi Thanh và Sở Mính không hợp nhau, cũng không cần phải trợ giúp tên sát thủ kia thoát thân.
Phải biết, bản thân của Sở Hi Thanh cũng là mục tiêu cũng những sát thủ kia.
Điều này cũng không giống với cách làm người của Sở Hi Thanh. . .
Cách làm người của Sở Hi Thanh, xưa này đều là lòng dạ rộng rãi, đường đường chính chính, sao lại làm chuyện như thế?
Lục Loạn Ly càng thấy nghi ngờ hơn.
Nàng quen biết Sở Hi Thanh lâu nhất, cũng hiểu rõ tính cách của Sở Hi Thanh.
Cái tên này mặt ngoài đại nghĩa lẫm liệt, hào hiệp trượng nghĩa, nhưng thật ra rất xấu, một bụng toàn ý nghĩ xấu.
Dù Sở Hi Thanh có muốn đối phó Sở MÍnh, cũng sẽ không trực tiếp trở mặt, dùng phương thức gióng trống khua chiêng như vậy.
Cái tên này sẽ dùng phương thức mà người ngoài khó có thể phát hiện, để cho Sở Mính có khổ mà không nói được.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Sở Hi Thanh lại hấp dẫn sự chú ý của nàng: “Lúc đầu ta còn tưởng người này là di đảng của Lệ thái tử, không ngờ lại là gia tướng phản bội của Kinh Tây Sở thị.”
“Tu vị của người này không tầm thường, rõ ràng cũng có phong thái của Thiên trụ, không biết Kinh Tây Sở thị đã làm chuyện gì mà để một thiên tài như vậy phản bội. Còn không chết không thôi với Sở gia, trở thành khâm phạm của triều đình.”
Người nói vô ý, người nghe lại có tâm.
Ánh mắt Lục Loạn Ly đảo một vòng, lòng thầm nói vị gia tướng của trưởng phòng Sở gia kia đúng là rất lợi hại.
Những người này không chỉ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Kinh Tây Sở thị, mà còn là trọng phạm của triều đình, tội không thể tha!
Đây chính là minh hữu lý tưởng nhất của Như Mộng sơn trang.
Cha của nàng vẫn muốn liên hệ với bọn họ mà không được.
Song phương đều nằm trong trạng thái ẩn núp, mai danh ẩn tích, tránh né triều đình, rất khó chạm mặt nhau.
Nàng suy nghĩ rất nhanh, đã nghĩ đến biện pháp để liên lạc với La Dương.
Kế Tiễn Tiễn thì nhíu chặt lông mày, nàng cảm giác tâm lý của Sở Hi Thanh bây giờ rất nguy hiểm.
Vừa rồi, hắn cho rằng La Dương là di đảng của Lệ thái tử, cho nên mới ra tay bảo vệ, ngăn cản hai tên đạo thị của Sở gia?
Sở Hi Thanh tựa như cảm thấy triều đình không tốt, thậm chí còn có địch ý.
Kế Tiễn Tiễn lo lắng, không biết nên cứu vãn thế nào, lại có nên báo việc này cho Thiên hộ đại nhân không?
Mà sau khi Sở Hi Thanh ra hiệu cho mọi người rời đi, thì Sở Vân Vân vẫn không nói gì, giờ lại nhìn Sở Hi Thanh: “Hắn là thuộc hạ cũ của nhà ngươi? Người này có thực lực không tầm thường, thiên phú còn vượt qua Thiết Cuồng Nhân, là nhân thủ mà phụ thân ngươi để lại cho ngươi?”
Sắc mặt Sở Hi Thanh ngưng trọng, gật đầu nói: “Phụ thân ta lo lắng ta sẽ bị người khác bắt nạt, cho nên đã bồi dưỡng không ít tử sĩ, người này chính là một người tương đối khá trong số đó. Ngày xưa hắn cũng một vị khác là Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên, được sưng là song bích của trưởng phòng, đều là nhân vật có thể xung kích Địa Bảng trong vòng mười năm. Hiện giờ, Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên đã vào Địa Bảng rồi.”
Trong mắt hắn hiện lên một tia kỳ dị: “Nói thật, khi ta nhìn thấy tên của bọn họ ở trên mấy kỳ Luận Võ Thần Cơ trước kia thì đã rất bất ngờ, không ngờ bọn họ vẫn còn sống sót.”
Ngày xưa, Sở Tranh bị Kinh Tây Sở thị bán đứng, trước khi vào quan tài thì Sở Như Lia cũng đã chuẩn bị ra tay với đám tử sĩ của trưởng phòng rồi.
Thiên tử càng không cho phép mối họa này sống trên đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận