Bá Võ

Chương 2282 - Nam Cực Trường Sinh (4)

“Thì ra là vậy!”
Sở Hi Thanh lại nở nụ cười: “Thương thế đã nặng đến mức này rồi, cần phải biến hóa thành ‘Long thể’ mới có thể duy trì lực lượng bản thân? Bọn họ nói giúp ngươi khôi phục, ngươi cũng yên tâm?”
Trong truyền thuyết, 12 vị Tổ thần đều nắm giữ ‘Long thể’.
Bọn họ đều sở hữu ‘Long thể’ bổn tướng của mình.
Dòng dõi của bọn họ cũng có, chỉ là chưa có ai thức tỉnh thôi.
Hoặc là có người thức tỉnh rồi, nhưng không ai biết.
“Để ta nghĩ xem nào, Chân Linh trên bia đá Trụ Thiên có những vị nào? Xếp thứ hai là Hư Thần – Xa Nguyên, sau đó là Bạch Chúc, Thái Hạo, Nguyệt Hi, Huyền Đế, Đế Sát, Tử Vi, Câu Trần, Thiên Xu, Ty Thọ, Mộc Kiếm Tiên…”
Thiên quy càng mạnh, thì số lượng Chân Linh càng nhiều, nhưng Thánh Giả thì chỉ có một.
Lại chính là Sáng Đạo Giả, sáng tạo thiên quy mới, hoặc để lực lượng thiên quy càng mạnh mẽ hơn, tiến thêm một bước bên trong ‘Thiên đạo’, thì đều có thể trở thành Sáng Đạo Giả của thiên quy đó.
Tiếng hít thở của Chúc Quang âm trở nên ồ ồ, hơi thở phun lên mặt Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh hơi nhíu mày, liền dùng đao cương ngăn cách.
Mà một cái chớp mắt tiếp theo, Chúc Quang âm đã rụt đầu của mình về.
Hắn hừ lạnh một tiếng, toàn bộ long khu đều hóa thành sương khói, tiêu tan ở trước mặt Sở Hi Thanh: “Sau khi trục xuất thiên quy trên người, thì cút ra ngoài cho ta!”
Chúc Quang âm nhìn thấy cái tên này là lại thấy phiền.
Vẫn để tên này cút đi sớm một chút thì tốt hơn.
Ánh mắt Sở Hi Thanh hơi động.
Hắn cảm thấy thời gian chung quanh mình hơi bất thường.
Sở Hi Thanh bật cười, hắn biết đây là Chúc Quang âm đang trì hoãn thời gian cho hắn, để hắn có thời gian loại bỏ lực lượng thiên quy trên người.
Hắn cũng yên tâm thoải mái ngồi xuống, bắt đầu khu trục những lực lượng thiên quy kia.
Khoảng tầm ba canh giờ sau, Sở Hi Thanh cảm thấy lực lượng thời gian quanh người đã khôi phục bình thường.
Hắn không khỏi ‘chậc’ một tiếng, nghĩ thầm vị Thời Thần đại nhân này thực sự là hẹp hòi.
Không thể cho thêm hai canh giờ soa?
Nhưng Sở Hi Thanh cũng hiểu, đây là cực hạn của Chúc Quang âm.
Hắn vừa phải ẩn giấu và tránh né lực lượng của các thần thăm dò bên trong dòng sông thời gian, lại kéo dài ba hơi thở thành ba canh giờ, có thể thấy vị này rất bất phàm.
Thời điểm này, tuy Sở Hi Thanh chưa loại bỏ hết lực lượng thiên quy trong cơ thể, nhưng sức chiến đấu đã khôi phục hơn nữa.
Hắn lập tức cất bước đi vào vết nứt không gian.
Hắn không rời khỏi dòng sông thời gian và về phàm giới.
Làm như vậy nhất định sẽ bị các thần chặn giết… thế giới này không chỉ có một mình Chúc Quang âm sở hữu pháp môn thời gian.
Hắn chỉ thông qua bí cảnh thời gian để đi tới đoạn thời gian đứt gãy do Mộc Kiếm Tiên chém đứt để đăng thần kia.
Ngay sau khi Sở Hi Thanh tiến vào, hắn nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ có mái tóc màu đỏ thắm đang đứng chờ hắn ở phía trước.
Đó chính là Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên!
Tùng Duyên Niên nhìn hắn với vẻ sầu lo: “Lần này ngươi đúng là cửu tử nhất sinh, quá mạo hiểm, ta còn cho rằng ngươi không trở về được.”
Sở Hi Thanh thì lại nở nụ cười tiêu sái, không để ý lắm: “Không mạo hiểm thì làm sao có thể nghịch chuyển tương lai?”
Hắn bình tĩnh nhìn Tùng Duyên Niên: “Ta chỉ muốn biết, Mộc Kiếm Tiên ngài thành công hay không?”
“Thành công!”
Tùng Duyên Niên hơi gật đầu, trong mắt cũng lóe lên một tia kỳ dị: “Ta đã hòa ba bộ rễ bản mệnh của mình vào rễ của ‘Tạo Hóa thần thụ’. Có thể là bởi vì ‘Tạo Hóa thần thụ’ bị thương nặng, nóng lòng rút lực lượng từ đại địa, nên nó tiếp nhận bộ rễ của ta một cách dễ dàng. Tiếp đó ta sẽ nhanh chóng khống chế ‘Tạo Hóa thần thụ’.”
Tùng Duyên Niên xác định sinh mệnh của mình bắt nguồn từ ‘Tạo Hóa thần thụ’, nên hắn có thể dùng phương pháp ‘ghép’ để cướp lấy quyền khống chế.
Lúc nãy, hắn đã hòa bộ rễ bản mệnh của mình vào trong đó.
Khi đó, tất cả thần linh đều bị Sở Hi Thanh hấp dẫn, không có ai chú ý đến động tác của hắn.
Mà những thứ này, đều là thiếu niên trước mắt dùng mạng để đổi lấy.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không tự chủ được mà nhếch miệng cười: “Như cậy, Nam Cực Trường Sinh?”
Tùng Duyên Niên lại gật đầu một lần nữa.
Hắn nói từng cây từng chữ với giọng cực kỳ kiên định: “Nam Cực Trường Sinh!”
Sở Hi Thanh nhất thời không khống chế được tâm tình của mình, phát ra một tiếng cười to như sấm.
Trận chiến này, quả thực là hoàn mỹ!
Hiện giờ hắn càng ngày càng chờ mong hành trình ra vực ngoại với Tư Hoàng Tuyền.
Nói đến thì không biết người bạn tốt này của hắn đã có tu vị thế nào rồi?
Sở Hi Thanh cười một lát thì chợt im bặt.
Cười to đã ảnh hưởng đến vết thương của hắn, khiến cho hắn ho khan kịch liệt, thất khiếu chảy máu.
“Thương thế của ngươi quá nặng!”
Tùng Duyên Niên giơ tay rút một đoàn khí huyết trong cơ thể Sở Hi Thanh ra ngoài.
Đây là hắn dùng Tiệt Thiên chi pháp để rút một bộ phận lực lượng thiên quy trong cơ thể Sở Hi Thanh ra ngoài.
Nhưng hắn chỉ có thể lấy được một phần.
Dù sao bản thể của hắn cũng không ở đây.
Vì vậy số còn lại chỉ có thể dựa vào chính Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều, sắc mặt hắn cảm kích: “Đa tạ Kiếm Tiên đã giúp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận