Bá Võ

Chương 1097: Gan to bằng trời (2)

Sở Hi Thanh còn cảm ứng được huyết tủy trong cơ thể của mình còn nhiều chỗ trống hơn.
Sau khi kết thúc cảm ứng thì hắn thấy rất vui mừng.
Sở Hi Thanh cảm giác được, cơ thể mình có thể chứa đựng ít nhất một môn thiên phú huyết mạch cùng đẳng cấp với Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết.
Nếu như hạ thấp yêu cầu xuống, thì lại có thể chứa đựng một môn thiên phú đỉnh cấp và một môn cao đẳng.
Thu hoạch của lần bí cảnh này, quả thực là đầy bồn đầy bát.
Khi Sở Hi Thanh vui mừng mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy một bóng người yểu điệu quen thuộc đang đứng ở hành lang ngoài cửa sổ.
Người này chính là Sở Vân Vân, nàng đang chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn lên.
Tầm nhìn của lầu các này cực kỳ trống trải rộng rãi, có thể phóng mắt nhìn thấy biển mây ở vách núi phía nam, cũng có thể quan sát toàn bộ mặt bắc của Vô Tướng thần sơn.
Hướng về phía đông là Tuyệt Bích trường thành đồ sộ nguy nga, uốn lượn trên những vách đá và dãy núi cheo leo.
Nhưng hôm nay, phong cảnh nơi đây đã phát sinh biến hóa, ở phía đông có thêm một tòa miếu thờ, còn có một cây Huyết tùng cực lớn.
Tán cây khổng lồ kia đã che khuất bầu trời đầy sao.
Sở Hi Thanh nhìn bóng lưng Sở Vân Vân, không tự chủ được mà nhếch miệng, ý cười trong mắt càng đậm: “Vân Vân, ngươi về từ lúc nào?”
Tốc độ dòng chảy trong bí cảnh thời gian gấp mười hai lần bên ngoài.
Hắn ở trong bí cảnh gần một năm, nhưng bên ngoài chỉ mới gần một tháng.
Sở Hi Thanh rất nhớ cô muội muội tiện nghi này.
Tuy rằng còn chưa đến trình độ ngày nhớ đêm mong, nhưng bình thường luôn cảm thấy bên cạnh mình thiếu thiếu thứ gì đó.
Đặc biệt là cách đây không lâu, khi hắn đánh với Tần Mộc Ca thì quả thật là như vỡ đê, khiến cho nỗi nhớ Sở Vân Vân của hắn không thể ngăn chặn nữa.
Kết quả khi Sở Hi Thanh tràn đầy chờ mong mà rời khỏi bí cảnh, trở về Vô Tướng thần sơn, lại phát hiện Thiên Lan cư của mình người đi nhà trống.
Không chỉ không thấy bóng dáng Sở Vân Vân, mà ngay cả Kế Tiễn Tiễn cũng không ở đây.
“Về từ nửa canh giờ trước rồi, hôm nay ta đi Hạ viện tham dự kỳ thi vào nội môn. May mà như vậy, bằng không hôm nay ngươi và ta nhất định sẽ bại lộ.”
Sở Vân Vân tiếp tục ngửa đầu nhìn cây Huyết tùng kia: “Đây chính là phân thân hóa thể của Mộc Kiếm Tiên? Hôm nay toàn bộ đệ tử của Vô Tướng thần tông đều bàn luận việc này, bàn luận công tích vĩ đại của ngươi.”
“Ngươi làm rất khá, ta không ngờ Mộc Kiếm Tiên không chỉ muốn thoát vây, mà còn muốn mượn lực lượng của Chúc Quang âm để đăng thần. Chứng tỏ thức kiếm pháp kia nhất định rất khó.”
Hỗ trợ Mộc Kiếm Tiên đăng thần và hỗ trợ Mộc Kiếm Tiên thoát vây, hai việc này hoàn toàn khác biệt.
Sở Vân Vân chỉ dựa vào tưởng tượng cũng biết được chiêu kiếm pháp này phức tạp hơn nàng nghĩ nhiều, áp lực mà Sở Hi Thanh phải đối mặt cũng lớn hơn rất nhiều, Chúc Quang âm nhất định sẽ ra sức chống lại, chư vị thần ma cũng sẽ không muốn nhìn thấy Mộc Kiếm Tiên đăng thần.
“Thật ra cũng bình thường.”
Bản thân Sở Hi Thanh cũng không thấy quá khó.
Chỉ có trận chiến với Huyết Nhai Đao Quân là làm cho hắn buồn nôn thôi.
Lúc này, vẻ mặt của hắn lại hơi chần chờ: “Vân Vân, ta cảm thấy bại lộ thân phận cũng không hoàn toàn là việc xấu.”
Sau khi bại lộ thân phận, chỗ xấu là bị triều đình truy sát, chỗ tốt là có thể được Vô Tướng thần tông dùng hết sức để chống đỡ.
Sở Vân Vân rốt cuộc cũng quay đầu lại: “Ngươi cho rằng Lý Trường Sinh và những vị đại trưởng lão của Vô Tướng thần tông đều đáng tin cậy. Còn cả phân thân hóa thể này của Mộc Kiếm Tiên cũng có thể che chở cho chúng ta, đúng không?”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, đúng là hắn nghĩ như vậy.
Cùng với việc che giấu thân phận, thà rằng làm sáng tỏ luôn, dùng tài nguyên của Vô Tướng thần tông, để Sở Vân Vân khôi phục đỉnh phong.
Vô Tướng thần tông cam lòng bỏ nhiều tài nguyên như vậy với phân thân hóa thể của Mộc Kiếm Tiên, không có đạo lý nào là không chịu đầu tư lên người Bá Võ Vương Tần Mộc Ca.
Tần Mộc Ca là đệ tử chân truyền của Vô Tướng thần tông.
Tuy nàng đã bị ‘trục xuất’ từ hơn mười năm trước, nhưng người trong thiên hạ đều biến trong này có ẩn tình.
“Ý nghĩ của ngươi có chút đạo lý, trong Vô Tướng thần tông có nội ứng của triều đình, nhưng chư vị đại trưởng lão thì không có vấn đề.”
Sở Vân Vân cười khổ một chút: “Vấn đề là bây giờ chúng ta bại lộ thân phận thì cũng vô dụng, tuy Vô Tướng thần tông có vô số thần đan, vô tận linh dược, nhưng không thể để ta khôi phục đỉnh phong trong thời gian ngắn được.”
Sở Hi Thanh nhướng mày lên, ánh mắt có chút khó hiểu: “Lúc trước ngươi không nói như vậy mà?”
“Gần đây ta mới phát hiện.”
Sở Vân Vân một tay vịn bệ cửa, nhảy từ cửa sổ vào trong phòng, nàng ngồi trước mặt Sở Hi Thanh: “Huynh trưởng ngươi có nghĩ đến không, vì sao đến bây giờ ngươi vẫn chưa thức tỉnh huyết mạch Vạn Tượng? Đó chính là huyết mạch gia truyền của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận