Bá Võ

Chương 1702: Ta mới không bị bao nuôi

Trưởng Tôn Nhược Lam cũng quan sát Sở Hi Thanh một chút, lúc này mới lành nhạt ôm quyền: “Trưởng Tôn Nhược Lam gặp qua Đao Quân! Nhược Lam phụng lệnh mẫu thân, đến đây đưa ít đồ cho Đao Quân!”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, Vấn Thù Y muốn đưa thứ gì, mà lại cố tình để con gái mang đến.
Sau đó hắn lại rùng mình, thu hồi suy nghĩ lung tung.
Trưởng Tôn Nhược Lam chợt nắm chặt kiếm bên hông, từng tia gió nhẹ vờn quanh người, một luồng kiếm ý sắc bén và ác liệt đã khóa lấy Sở Hi Thanh.
“Có điều, Nhược Lam muốn thỉnh giáo đao pháp của các hạ trước, mời Đao Quân cẩn thận!”
Khi chữ cuối cùng rơi xuống, một đạo kiếm quang như dải lụa đã lóng lánh ở trước mắt Sở Hi Thanh.
Trước khi Trưởng Tôn Nhược Lam xuất kiêm, Sở Hi Thanh cũng đoán được là cô gái này sẽ xuất thủ.
Sở Hi Thanh gần như đồng thời rút đao cùng lúc với Trưởng Tôn Nhược Lam.
Cheng!
Giữa hai người tuôn ra tia lửa chói mắt.
Nhưng mặc kệ là tiếng vang bén nhọn kia, hay là kiếm khí đao cương của bọn họ, đều bị Trưởng Tôn Nhược Lam đóng băng lại.
Tất cả mọi người đều bị đóng băng quanh người bọn họ, chung quanh còn có mọt luồng cuồng phong, ngăn cách tất cả âm thanh.
Hai người bọn họ giao thủ trong sân, bên ngoài lại không biết gì cả.
Sở Hi Thanh không khỏi híp mắt lại.
Trưởng Tôn Nhược Lam mạnh hơn chị của nàng rất nhiều, ít nhất cũng phải có trình độ mười vị trí đầu Thiên Bảng!
Hắn chỉ có thể ra sức chống đỡ.
Thiên quy Đóng Băng của Trưởng Tôn Nhược Lam thế mà lại đóng băng thiên quy Thông Thiên của Sở Hi Thanh, khiến cho thân pháp của hắn chịu hạn chế.
Sở Hi Thanh chỉ có thể ra sức chống đỡ trong một tấc vuông.
Hắn vui mừng chính là Tru Thiên Đao và Tru Thiên võ ý của mình đã tăng trên diện rộng, Vạn Tượng tinh bàn cũng khiến cho Tru Thiên võ ý của hắn được cường hóa thêm một bước.
Bằng không thì bây giờ, hắn đúng là không đỡ nổi một kiếm của Trưởng Tôn Nhược Lam.
Sở Hi Thanh ra sức tru diệt tất cả mọi thứ của đối phương.
Hàn Thiên, Phong Thiên, Cực Thiên và Tốn Phong chi pháp, còn cả kiếm quang sắc bén đến cực điểm kia.
Võ đạo của Trưởng Tôn Nhược Lam bắt nguồn từ Băng Thần = Huyền Đế một trong mười hai Tổ thần, cũng chính là cái gọi Đông Thần – Ngu Cương.
Mỗi khi Sở Hi Thanh đỡ một kiếm, toàn thân hắn sẽ kết ra một miếng băng mỏng, trong cơ thể cũng lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Sau bảy kiếm, Sở Hi Thanh không chỉ bị ép đến lùi vào phòng, hai cánh tay cũng bị đông cứng.
Sở Hi Thanh không dám chậm trễ, toàn thân dâng lên một ngọn lửa màu đen, mái tóc dài không gió tự bay, con ngươi cũng đã biến thành màu tím.
“Cuồng Chiến!”
Cũng chính là Táng Thiên Chi Vũ trước kia.
Táng Thiên thần viêm trục xuất tất cả khí lạnh trong cơ thể, đao uy của Sở Hi Thanh cũng tăng vọt lên đến cực hạn, áp chế khí lạnh ở chung quanh ra ngoài ba thước, tất cả thiên quy hệ Hàn trong vòng ba thước đều bị hắn tru diệt.
Nhưng khi Sở Hi Thanh chuẩn bị sẵn sàng giao thủ, thì Trưởng Tôn Nhược Lam đột nhiên lui lại.
Nàng phát ra tiếng thổn thức: “Không hổ là Vô Cực Đao Quân! Nhìn võ đạo của Đao Quân, quả thực là thiên kiêu số một đương đại, trước chưa từng có, sau không còn ai!”
Nàng vừa nói chuyện, vừa lùi ra ngoài phòng, thoát ly chiến đấu.
“Mời Đao Quân dừng tay, chúng ta chấm dứt ở đây.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì sắc mặt đen xì, quét mắt nhìn bốn phía.
Cái phòng này của hắn đã bị biến thành một gian phòng băng.
Sở Hi Thanh tay cầm đao, nhìn Trưởng Tôn Nhược Lam với ánh mắt nguy hiểm: “Trưởng Tôn điện hạ nói đánh là đánh, nói dừng là dừng, không khỏi quá nực cười rồi? Nếu các hạ muốn chiến, vậy chúng ta không ngại chuyển qua nơi khác rồi chiến tiếp.”
Trưởng Tôn Nhược Lam này, rõ ràng là muốn xả giận cho tỷ tỷ của nàng.
Nếu không kiêng kỵ sẽ làm sụp đổ tòa tổng đà mới xây dựng này, Sở Hi Thanh bây giờ đã múa đao xông lên rồi.
Sở Hi Thanh cũng biết mình quá nửa là không đánh lại.
Nhưng hắn vẫn còn chút thủ đoạn cuối cùng, đánh một hai trăm cái hô hấp là không có vấn đề.
Khi đó, hắn cũng có thể để cho Trưởng Tôn Nhược Lam này khó chịu.
Năng lực Thần Chiến của hắn, có thể giúp hắn cường hóa sau mỗi một trăm cái hô hấp.
Vạn Cổ Thiên Thu giúp hắn có chân nguyên và khí huyết vô cùng vô tận.
Chỉ cần Trưởng Tôn Nhược Lam không thể đánh bại hắn trong thời gian ngắn, vậy Sở Hi Thanh có thể dây dưa đến khi nàng hết nguyên khí!
Bây giờ hắn chính là Bá Võ Vương ngày xưa!
Chỉ cần đánh không chết ta, vậy ngươi sớm muộn gì cũng bị ta dây dưa đến chết.
“Là ta không đúng.” Trưởng Tôn Nhược Lam lại xin lỗi rất thành khẩn, nàng ôm quyền khom người cúi đầu với Sở Hi Thanh: “Xin lỗi, kính xin Đao Quân thứ lỗi! Ta còn phải cảm tạ Đao Quân, đã để lại mặt mũi cho tỷ tỷ ta.”
Chỉ với sức chiến đấu mà Sở Hi Thanh vừa thể hiện, Trưởng Tôn Nhược Lam có thể đoán được Sở Hi Thanh đã giữ lại rất nhiều trong trận chiến ở quận Giang Nam ngày đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận