Bá Võ

Chương 467: San bằng Văn gia bảo (4)

Lúc này, đám cung tiễn thủ cũng đã thu hồi cung nổ, dồn dập rút đao thương.
Lục Loạn Ly thì lại nhìn Sở Vân Vân, sau đó chậc chậc cảm khái: “Hỏa chân ý tầng tám, Lôi chân ý tầng sáu, Yên chân ý tầng sáu. Thiên phú Hàng Thần Thuật của Vân Vân thật là kinh người! Uy năng của con Toan Nghê này đã có thể sánh vai với pháp thuật dỉnh cấp hệ Hỏa ở thất phẩm thượng rồi.”
Nàng lại quay đầu, nhìn Văn gia bảo đang chìm trong một màn sương trắng kia.
Lục Loạn Ly không khỏi híp mắt lại, lòng thầm nói đây có phải là do Sở Hi Thanh cố tình hay không?
Nàng còn đang lo lắng có quá nhiều người ở đây, nên không dám bại lộ thực lực của mình. . .
Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười.
Con Toan Nghê kia không phải là Hàng Thần Thuật, mà là “nghĩ hóa thuật’ khoác lên lớp da Hàng Thần Thuật.
Hôm nay, Sở Vân Vân đã kiềm chế rồi đấy, bằng không thì phải là Hỏa chân ý tầng chín cũng nên.
Thậm chí con Linh sát Toan Nghê kia của nàng còn chưa xuất hiện đâu.
“Những lời nói nhảm này, chờ sau rồi nói cũng không muộn.”
Sở Hi Thanh rút thanh Tốn Phong Chấn Lôi Đao ra: “Truyền mệnh lệnh của ta, từ thành viên của đàn chữ Hi ra, tất cả thành viên đều xông lên! Hôm nay, chém một người thưởng năm lượng, chém cửu phẩm thưởng hai mươi lượng, chém bát phẩm thưởng năm mươi lượng! Chém giết thất phẩm hoặc sáu vị bát phẩm trở lên, có thể lên chức đàn chủ! Ta cho chư vị nửa khắc thời gian, trong nửa khắc phải san bằng Văn gia bảo!”
Quận quân Tây Sơn chỉ cách nơi này mười bảy dặm, nói cách khác, bọn họ chỉ có không đến một khắc thời gian, phải giải quyết Văn gia bảo trong thời gian này.
Lỗ Bình Nguyên âm thầm lắc đầu.
Tây Sơn Đường bây giờ chỉ có hai thất phẩm, còn lại đều là tu vị bát phẩm, bao quát cả đường chủ Sở Hi Thanh cũng vậy.
Bọn họ làm thế nào để san bằng Văn gia bảo trong thời gian nửa khắc?
Ngay khi Lỗ Bình Nguyên đang suy nghĩ lung tung, Sở Hi Thanh đã phi thân nhảy lên.
Hắn bay cao đến bảy trưởng, như một con đại bàng bay lượn trên trời không, sau đó lại trượt đi hơn bảy mươi trượng.
Bên trong ổ bảo lập tức có hơn bốn trăm mũi tên bay ra, bắn thẳng về phía của hắn.
Tuy nhiên, những mưa tên này lại bị song đao của Sở Hi Thanh phỏng tỏa, không thể đến gần hắn.
Hắn không cố ý phản xạ, bắn ngược những mũi tên này lại, một đôi đao ảnh lại gió thổi không lọt.
Đồng thời, hắn mượn thân pháp biến ảo na di, tăng tốc giảm tốc, nên chỉ có không đến ba mươi mũi tên có thể đến trước mặt hắn, liền dễ như trở bàn tay mà gạt bỏ chúng.
Giây lát sau, hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương cũng đuổi theo sau. Sức chiến đấu của hai người đuổi sát lục phẩm hạ, thân pháp hơn người, kiếm thuật cao siêu, có thể gánh vác áp lực với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh chỉ dùng mười mấy lần lên xuống, là đã đến trước cửa bảo.
Lúc này, tất cả tinh thần ý chí của hắn đều ngưng tụ thành một, kích phát đến đỉnh điểm!
“Cheng!’
Theo Sở Hi Thanh vung trường đao lên, một con cự thú dữ tợn đã xuất hiện ở trên không trung.
Nó đầu rồng thân sài, miệng ngậm chiến đao, toàn thân có Canh kim chi khí lượn lờ.
Theo cây chiến đao kia rung động, phát ra tiếng kim loại ‘leng keng’.
Dưới địch ý và sát ý của hơn ngàn người, Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh đang tăng đến tầng thứ chín, đao ý lập tức quét ngang toàn trường.
Tình hình lần này tốt hơn nhiều so với trận chiến quận quân Tây Sơn.
Cộng thêm Thuần Dương tầng năm, còn có Thái Thượng Thông Thần tầng ba, làm cho sức mạnh tinh thần của Sở Hi Thanh đã tăng trưởng gần gấp đôi!
Sau khi đao ý của Sở Hi Thanh chém ra, đầu óc của hắn chỉ hơi choáng váng một chút. Cùng lúc đó, hắn cũng chống đỡ đao ý càng mạnh mẽ hơn, cường độ sắp lên đến tầng thứ mười!
Một chớp mắt này, trong phạm vi ba mươi trượng xung quanh, tất cả tay cung tay nỏ trên tường bảo, cộng thêm đám gia binh đang kết trận ở phía sau cửa bảo kia, đều chỉ cảm thấy có một thanh đao chém thẳng vào tinh thần của bọn họ, khiến cho đầu óc bọn họ choáng váng đau đớn, tư duy hoàn toàn cứng đờ.
Những người đứng gần hoặc là có tu vị yếu kém thì lại là thất khiếu chảy máu, không thể tự chủ được mà ngã quỵ xuống mặt đất.
Cảnh này khiến cho mưa tên trong ổ bảo đã dừng lại, xuất hiện một khe hở.
Cùng lúc đó, hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương lại như diều hâu rơi xuống tường đá. Hai người bắt đầu càn quét về hai bên như hai cơn lốc xoáy, một đường lướt qua, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Những tay cung kia hoặc là bị ép xuống tường đá, hoặc là trực tiếp bị đánh chết.
Ba người Chu Lương Thần, Hướng Quỳ và Vương Chính, còn một đám phó đàn chủ cấp bậc bát phẩm đều đi chậm một bước.
Đại đa số người trong bọn họ đều hơi chần chờ hoặc cực kỳ cẩn thận khi đi vào trong cửa bảo. Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền phát hiện ra, con Hỏa thú Toan Nghê của Sở Vân Vân vẫn đang càn quấy ở phía trước, mấy trăm gia binh tinh nhuệ của Văn gia cũng bị đao ý của Sở Hi Thanh trấn áp, vẻ mặt thống khổ, động tác chậm chạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận