Bá Võ

Chương 1681: Dựa vào cái gì mà cho rằng ta không dám? (2)

“Xem ra cái gọi Băng Thành Cực Kiếm cũng chỉ đến thế.”
Dáng người Sở Hi Thanh vẫn ung dung không vội, dù bị một đám cao thủ Cực Đông Băng Thành vây xem nhưng vẫn bình tĩnh như thường: “Hung hăng ngang ngược không phải Sở mỗ, mà là các hạ!”
Trưởng Tôn Nhược Ly yên lặng không đáp, lửa giận trong mắt đã ngưng tụ thành thực chất.
Nàng ép mình phải bình tĩnh lại, bắt đầu từ từ suy nghĩ cách phá giải, áp bức không gian của Sở Hi Thanh.
Hôm nay nàng đã chắc chắn sẽ mất mặt xấu hổ rồi, mấu chốt là phía sau.
Không thể để cho tên tạp chủng này tiếp tục càn rỡ nữa, chỉ có dốc hết sức bắt giữ người này, mới có thể cứu vãn chút mặt mũi!
Bảy cái hô hấp sau, Trưởng Tôn Nhược Ly rốt cuộc cũng ép Sở Hi Thanh vào một không gian phạm vi năm trăm trượng.
Hàn Băng kiếm khí của nàng đã phong tỏa chung quanh nơi này.
Cái này tuy không thể khóa kín Sở Hi Thanh, nhưng có thể để tốc độ của đối phương giảm mạnh.
“Hàn Phong!”
Mặt dây chuyền hình giọt lệ ở trước cổ Trưởng Tôn Nhược Ly chợt tỏa sáng, phía sau nàng cũng xuất hiện một đôi cánh trắng như tuyết.
Thần Ly kiếm trong tay nàng cũng bạo phát kiếm khí kinh người.
Hàn Thiên chi pháp kia lập tức tăng mạnh, chớp mắt đã đóng băng không gian và thời gian.
Tướng sĩ ở chung quanh nhìn thấy cảnh này, nhất thời lại phát ra một trận ong ong.
Sở Hi Thanh cũng nheo mắt lại, hắn nhận một đòn này của Trưởng Tôn Nhược Ly.
Khi ở Quy Khư, Trưởng Tôn Nhược Ly cũng từng dùng để đối phó với Tố Phong Đao.
Đây là thuật Tụ Nguyên Phong Mạch, bình thường đóng kín một bộ phận kinh mạch chưa dùng đến, rồi phong ấn bản thân ở trong pháp khí.
Làm như vậy có thể kéo dài tuổi thọ trên diện rộng, trì hoãn già yếu, mà một khi giải phong, thì có thể gia tăng sức chiến đấu.
Ngoài ra, Trưởng Tôn Nhược Ly còn sử dụng một thức ‘Gần Thần chi chiêu’ đã súc thế từ lâu!
Nữ tử này muốn dùng một kiếm này để phân thắng bại.
Sở Hi Thanh cũng không do dự, lập tức sử dụng năng lực Huyết Nhai Nguyên Hồn của huyết mạch Nhai Tí.
---Có thể bỏ qua cấp độ, bỏ qua mạnh yếu, bỏ qua địa hình, bỏ qua không gian và thời gian, thậm chí bỏ qua nhân quả, đem bất kỳ lực lượng và bất kỳ thiên quy nào báo ứng lên thân người khác.
Toàn thân hắn vốn đang nhanh chóng đóng băng.
Song khi Sở Hi Thanh phát động năng lực, thân thể Trưởng Tôn Nhược Ly lại bị chính chiêu thức của mình phản xạ cho bị thương, chỉ chớp mắt đã bị đóng băng.
Nhưng nàng chung quy vẫn là võ tu nhất phẩm.
700 năm, Trưởng Tôn Nhược Ly cũng là người trên Thiên Bảng, sau 700 năm tích lũy, một khi mở Tụ Nguyên Phong Mạch, sức chiến đấu của nàng gần như đã tiếp cận với mười vị trí đầu Thiên Bảng bây giờ.
Chỉ chớp mắt, băng tuyết chung quanh đã nát bấy.
Lúc này, đầu của nàng hơi ngửa ra sau, máu tươi trong mũi lại chảy ra.
Đây là Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh lại chém vào nguyên thần của nàng.
Cùng lúc đó, chín đạo kiếm khí đỏ thẫm của Cửu Diệu Thần Luân kiếm cũng cắt chém đan xen, quét ngang hư không.
Chân nguyên quanh thân Trưởng Tôn Nhược Ly bạo phát đến cực hạn, làm cho không gian và thời gian chung quanh đều bị đóng băng một sát na.
Chờ đến khi Trưởng Tôn Nhược Ly na di ra khỏi chỗ cũ, thì chỉ thấy Sở Hi Thanh đứng chắp tay sau lưng ở ngoài ngàn trượng, thoải mái ung dung nhìn nàng: “Các hạ vẫn muốn tiếp tục? Lại đánh tiếp, Sở mỗ sẽ không nương tay.”
Sắc mặt Trưởng Tôn Nhược Ly đã tái nhợt.
Nàng vẫn không nói chuyện, vô số Hàn Băng kiếm khi sinh sôi ở quanh người nàng.
Chẳng biết từ lúc nào, toàn bộ thành thị đều bị bao trùm bởi một tầng sương lạnh.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Sở Hi Thanh cũng hiện ra một vệt ánh sáng lạnh lùng nghiêm nghị.
Một cái chớp mắt tiếp theo, quanh người hắn xuất hiện một ngọn lửa màu đen, mái gió không gió tự bay, con ngươi cũng biến thành màu tím.
Ầm!
Hai đại tướng tam phẩm ở sau lưng Sở Hi Thanh bỗng nhiên miệng mũi phun máu, rơi rụng từ không trung.
Thần ý như đao, chạm vào tứ chết!
Hai vị tam phẩm này tuy không chết, nhưng cũng đã trọng thương, sau khi rơi xuống đất, trong lúc nhất thời lại không thể động đậy, không thể đứng dậy.
Tình cảnh này khiến cho đám tướng lãnh ở đây đều khiếp sợ đến thất thần, cũng khiến con ngươi của Trưởng Tôn Nhược Ly co rút lại.
“Ngươi!”
Sau đó, Trưởng Tôn Nhược Ly như muốn rách cả mí mắt: “Sở Hi Thanh ngươi dám?”
Nàng đã hiểu ý của Sở Hi Thanh.
Nếu đánh tiếp… chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi!
Đối với một nhất phẩm như nàng mà nói, Thần Ý Đao Tâm của đối phương chỉ hơi uy hiếp thôi, nhưng đối với trăm vạn tướng sĩ ở nơi này, nó lại là sức mạnh to lớn không thể chống đỡ!
“Có gì không dám?”
Sở Hi Thanh dùng đôi mắt màu tím của mình nhìn nhau với Trưởng Tôn Nhược Ly: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta không dám?”
Hắn không ngồng cuồng đến mức cho rằng mình dốc hết sức là có thể đối kháng với một tu vị nhất phẩm thượng.
Lần này không có Phong Tam, không có Bình Thiên Kiếm gia tăng tu vị, hắn có thể để Trưởng Tôn Nhược Ly không thể làm gì mình trong hơn nửa khắc đồng hồ, như vậy đã đáng giá kiêu ngạo rồi.
Lại đánh tiếp, sớm muộn gì cũng rước lấy nhục.
Mục đích của lần này không phải khiêu chiến Trưởng Tôn Nhược Ly, và phân cao thấp thắng bại.
Nếu như thật sự không được, Sở Hi Thanh chi có thể dùng tất cả thủ đoạn của mình để bắt đối phương cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận