Bá Võ

Chương 2188 - Áo cưới (2)

Lục Loạn Ly trợn tròn mắt, bừng tỉnh nói: “Ngươi để cha ta động tay động chân với đại trận trấn quốc?”
Nàng lại không hiểu: “Pháp thuật của Vũ Côn Luân cao siêu biết bao, dù hắn là một con Chập Long, nhưng đã sống mười mấy vạn năm, là một vị thần linh đã tích lũy mười mấy vạn năm. Chỉ sợ không có một thuật sư nào của nhân tộc chúng ta có thể so với hắn, hắn há có thể không phát hiện ra?”
Sở Hi Thanh lại lắc đầu: “Chúng ta chắc chắn không giấu được Vũ Côn Luân, dù hắn chỉ liếc mắt cũng sẽ lòi đuôi, nhưng tiền đề là Kiến Nguyên đế chịu cho Vũ Côn Luân xem.”
Chỉ sợ tên cẩu hoàng đế kia cho rằng Lục Trầm tiến vào Thập Nhị Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận là để trợ giúp hắn cướp đoạt quyền khống chế tòa đại trận trấn quốc này.
Chứ không biết Sở Hi Thanh là có mục đích khác.
Lục Loạn Ly nghe vậy thì yên tâm.
Với tính cách của tên cẩu hoàng đế kia, chắc chắn sẽ không để Vũ Côn Luân vào xem.
Dù hắn có tin tưởng con Chập Long kia đến đâu, chắc chắn cũng sẽ lưu lại một tay.
Sở Hi Thanh thì lại thản nhiên tự đắc nói: “Điên Đảo âm Dương cướp lại thi khôi, hai ngày nay sẽ có kết quả. La Hán Tông thành công, chúng ta liền mặc kệ bọn họ, để bọn họ luyện thi giúp chúng ta. Nếu như không thể thành công, chúng ta nghĩ biện pháp phá hỏng chuyện tốt của bọn họ là được.”
Muốn tế luyện một con thi khôi cấp bậc Gần Thần cũng không phải chuyện dễ, thiên thời địa lợi và nhân hòa, thiết một thứ cũng không được.
Chỉ cần có một chút sơ hở, sẽ lưu lại mầm họa cho thi khôi, thậm chí là sắp thành lại bại.
Đương nhiên, hắn muốn lấy con thi khôi này, cũng phải chờ một quãng thời gian, ít nhất cũng phải hai ba tháng sau.
Hoặc là 72 ngày, hoặc là 108 ngày.
Thời gian càng lâu, con thi khôi này càng hoàn mỹ hơn.
Khóe môi Lục Loạn Ly giật giật.
Nàng nghĩ thầm, cái tên Sở Hi Thanh này quả nhiên là đầy bụng ý xấu.
Nếu như xé ngực của hắn ra, tim ruột bên trong nhất định là màu đen.
Cùng lúc đó, nàng cũng không khỏi sinh ra ý chờ mong.
Hai ba tháng sau, khi Kiến Nguyên đế biết tất cả những gì mình làm đều là may áo cưới cho Sở Hi Thanh, thì không biết hắn sẽ có vẻ mặt gì đây?
Biết được cháu gái tự tay hắn chôn sống, lại trở thành thi khôi của Sở Hi Thanh, loại tâm trạng này hẳn là rất tồi tệ.
Đó mới là thời khắc ‘nghi thức’ Nhai Tí của Sở Hi Thanh hoàn thành.
“Chúng ta cũng nên đi thôi!”
Sở Hi Thanh nói đến đây, lại liếc mắt nhìn về phía cảnh cửa màu đen.
“Chúng ta đi Quy Khư!”
Thời điểm này, hắn đã xác định Thần Tịnh Ly đã rời đi.
Đây đúng là một thời cơ tốt để bỏ qua người này và chạy đến Quy Khư.
Hiện giờ, chỉ có một chuyện để hắn không quá yên tâm.
Sở Hi Thanh lo lắng có người xông vào tòa bảo tàng này, đánh thức 21 vạn ‘Thần Võ giáp sĩ’ và Vũ Liệt thiên vương, khiến cho hai vị này bị ép phải đăng thần.
Lục Loạn Ly cũng đã bày trận pháp để che đậy tòa bảo tàng này.
Nhưng cái này là không thể giấu được Thần Tịnh Ly.
Hơn nữa, trình độ pháp thuật của Lục Loạn Ly… nên nói thế nào đây?
Quả thực là một lời khó nói hết.
Từ chuyện của Thiết Cuồng Nhân là có thể biết được một hai.
Tuy rằng mấy năm qua, trình độ trận đạo của Lục Loạn Ly đã tiến bộ rất nhiều, theo La Hán Tông thì nàng đã có trình độ cấp tông sư, nhưng Sở Hi Thanh lại nửa tin nửa ngờ.
Sở Hi Thanh bây giờ chỉ biết hi vọng vào vị thuật sư ngự dụng của mình.
La Hán Tông đang trợ giúp Sở Hi Thanh cướp đầu thi khôi kia, sau đó sẽ chạy lại đây, thử nghiệm bố trí một tòa huyễn trận cỡ lớn ở khu vực này.
Ngoài ra, hắn còn cầu viện Khổng Tước Chân Nhân – Lục Nguyên, đệ đệ của Lục Trầm.
Vị này cũng là cao nhân pháp thuật nổi danh đương đại, đáng tin hơn Lục Loạn Ly nhiều.
Thời gian gần đây, Sở Hi Thanh còn thử liên thuật sư cung phụng của Sở gia, Thiết Quan Tán Nhân – Mộc Lưu Phàm.
Người này từng giúp Sở Phượng Ca hoàn thành Điên Đảo âm Dương, chứng tỏ trình độ pháp thuật cực cao.
Nhưng sau khi Sở Phượng Ca chết, người này đã mai danh ẩn tích, không tìm thấy bóng dáng.
Sở Hi Thanh vẫn để mấy người Tẩy Bích Thiên đi tìm tung tích của Mộc Lưu Phàm, ý đồ mời vị Thiết Quan Tán Nhân này xuống núi.
Thời gian gần đây, Tẩy Bích Thiên đã tìm thấy manh mối.
Nhưng có lẽ trong thời gian ngắn là không thể hi vọng vào vị này.
Mà ngay khi Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly một trước một sau bước ra khỏi cánh cửa màu đen này.
Bên trong bảo tàng, Tứ Vô Độc Sĩ – Độc Thiên Việt bên trái Vũ Liệt thiên vương bỗng nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt hắn hàm chứa kinh ngạc, lại mang theo vài phần thỏa mãn và mong chờ mà nhìn về phía cánh cửa lớn màu đen kia, sau đó hơi phất tay áo một cái.
Trong giây lát, vô số phù văn lóng lánh hiện ra bên trong tòa bảo tàng này, tòa bảo tàng vẫn giấu trong lỗ hổng thời gian này bắt đầu phát ra những tiếng ‘răng rắc răng rắc’.
Cánh cửa khổng lồ màu đen kia cũng bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, mãi đến tận ba cái hô hấp sau mới khôi phục bình thường.
Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh đã bay ra ngoài 30 dặm bỗng nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn lại sau lưng một chút, sau đó mỉm cười.
Xem ra không cần hắn lo lắng cho hai vị kia rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận