Bá Võ

Chương 1806: Vang danh thiên hạ (3)

Sở Hi Thanh nghe vậy thì suy tư, gật gù.
Hắn vốn đã quyết định rồi, mặc kệ Mộc Kiếm Tiên muốn làm gì, mình chỉ cần phối hợp là được.
Bây giờ lại nghe Sở Vân Vân nói như vậy, vậy thì càng không cần lo lắng.
Tầm mắt, trí tuệ và lực lượng của Mộc Kiếm Tiên đều ở tầng thứ thần linh, rất khác với hắn.
Giun dế trên đất, há có thể biết người bên trên đang nghĩ gì?
Sở Vân Vân là vì đã tiếp cận với cảnh giới thần linh, cho nên mới có thể suy đoán một hai.
Huống hồ, dựa theo lời nói của Mộc Kiếm Tiên, chuyện này còn phải chờ một thời gian nữa.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn vào màn hình huỳnh quang hư ảo ở trước mắt mình.
Thời gian mới qua một ngày, điểm huyết nguyên của hắn đã bành trướng đến một con số cực kỳ kinh khủng.
58.321.453,2!
Hơn 58 triệu! Mà vẫn còn đang tiếp tục tăng trưởng.
Sau khi trận chiến ở Thiên Thạch sơn kết thúc, điểm huyết nguyên của hắn vẫn luôn gia tăng.
Lần này, lợi ích nhận được con hơn xa cuộc chiến ở Thương Lang nguyên.
Hiện giờ, Sở Hi Thanh cần làm là dùng tốc độ nhanh nhất, chuyển hóa những điểm huyết nguyên này thành thực lực của bản thân.
Sau đó hắn lại hơi đau đầu mà mở võ đạo bảo khố ra.
Sở Hi Thanh hi vọng cái thần khí bản mệnh này có thể ra sức một chút, tốt nhất là quét ra được vài thứ tốt, ít nhất thì cũng phải là thứ dùng được.

Sau khi Sở Hi Thanh trở về quận Tú Thủy.
Trưa ngày hôm sau, Kiến Nguyên đế đi đến Thần Vọng quan ở phía bắc thành Vọng An.
Hoàng quý phi Trang thị mà hắn sủng ái nhất vẫn luôn ẩn cư và tu hành ở nơi này.
Khi Kiến Nguyên đế dẫn theo một đám tùy tùng bay đến, các đạo nhân vả thuật sư ở đây đã nhận được tin từ trước, không chỉ mở cửa từ trước, mà đốt đàn hương ở toàn bộ Thần Vọng quan.
Nhưng sau khi Kiến Nguyên đế hạ xuống, hắn lại hơi nhướng mày.
Hắn ngửi thấy được một mùi máu tanh xen lẫn trong mùi đàn hương nồng đậm này.
Kiến Nguyên đế lập tức khôi phục bình thường, thản nhiên đi vào trong một tòa đại điện.
Tòa đại điện này dài rộng khoảng mười trượng, bên trong chỉ có một người đang ngồi.
Đó chính là Hoàng quý phi Trang thị.
Nàng mặc một bộ đạo bào đơn giản, khí chất lại xinh đẹp quyến rũ đến cực hạn… Mái tóc đen như thác nước, mày như lông chim, da như mỡ dê, môi đỏ như anh, mắt như nước hồ thu, có phong tình vạn chủng.
Kiến Nguyên đế không tự chủ được mà xuất hiện ý niệm sắc dục, nhưng lại bị hắn đè xuống.
Hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt tản mạn đi qua: “Ái phi chờ trẫm đã lâu?”
Trang thị ngẩng đầu lên nhìn nhau với Kiến Nguyên đế, gương mặt xinh đẹp chứa ý cười: “Chờ ở đây từ lúc sáng sớm, trận chiến Thiên Thạch sơn đã chấn động thế nhân, thiếp thân cũng khó có thể thanh tu, nhưng bệ hạ đến muộn hơn ta nghĩ.”
Vị thiên tử này, rõ ràng là có định lực hơn nàng tưởng.
“Có vài chuyện đến đến muộn. Sở Phượng Ca và con trái của hắn, đúng là đã có cho một niềm vui bất ngờ.”
Kiến Nguyên đế thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Trang thị, nắm lấy eo thon nhỏ của nàng.
“Thế nhưng trong họa có phúc, trong phúc có họa. Trước kia, ta dùng mọi cách để năn nỉ, nhưng mấy nhà kia đều không chịu giúp ta, lần này Sở Hi Thanh chém ba cánh tay của ta, bọn họ lại chủ động đến cửa. Ngươi nói xem, chuyện này có đáng cười không?”
Trang thị không hề bị lay động, suy tư nói: “Đã xác định là Sở Phượng Ca?”
“Quốc sư vẫn đang điều tra, chỉ là suy đoán có liên quan đến Sở Phượng Ca. Trẫm suy nghĩ một phen, cảm thấy trừ hắn ra thì cũng không còn ai khác.”
Kiến Nguyên đế cầm chén trà trên bàn lên, khi hắn đưa đến trước mắt thì lại phát hiện rất nhiều sâu bọ nhỏ như sợi tóc đang bơi trong chén.
Kiến Nguyên đế nhíu mày, lại thả chén xuống.
“Ngươi cũng đoán được ý đồ của ta khi đến đây rồi, ta đến đây là mượn người, với lại cần người đắc lực.”
“Như thế nào là đắc lực? Là Thiên Bảng sao? Cấp bậc như Trấn Thiên Lai?”
Trang thị hít một hơi: “Ta rất muốn giúp ngươi, nhưng mà việc trong tộc không phải do ta làm chủ, mà mọi việc đều có giá của nó. Bộ tộc ta hỗ trợ ngươi kéo dài tuổi thọ, đã đủ để đổi lấy lợi ích mà ngươi dành cho bộ tộc ta rồi.”
Trấn Thiên Lai nghe vậy thì buồn cười, đưa tay vào trong vạt áo của Trang thị.
Hắn xoa bóp tung hoành, thần thái lại hờ hững: “Sở Tranh có thể kéo tu vị lên nhị phẩm thượng, điều này có nghĩa hắn đã có thể học được thức thứ và thứ tư của Thần Ý Xúc Tử Đao. Có người nói, thức thứ ba của Thần Ý Xúc Tử Đao là chuyên môn sáng tạo cho bộ tộc các ngươi? Nếu như hắn trở thành một Huyết Nhai khác, các ngươi cũng không có lợi.”
Ánh mắt Trang thị ngưng lại: “Tự nhiên là không có lợi, nhưng mà cùng lắm thì bộ tộc ta lại ẩn núp mấy trăm năm thôi. Ngươi không thể nói một câu không có lợi, bộ tộc ta liền liều mạng giúp ngươi.”
Kiến Nguyên đế bật cười, giơ tay đặt một quyển trục màu vàng ở trước người Trang thị.
Đây là một đạo thánh chỉ, phía trên còn có dấu ấn của nội các. Sau khi Trang thị mở ra xem, trong con ngươi không khỏi sinh ra ý vui mừng.
Nhưng Trang thị ẩn giấu rất tốt, nàng giống như lơ đãng, đặt thánh chỉ xuống: “Chỉ như vậy còn chưa đủ! Ta còn muốn Thái Sơ Băng Luân của Vấn Thù Y, cần ngươi tiếp tục nhằm vào Vô Tướng thần tông. Dù thế nào đi nữa, nhất định phải hủy diệt Vô Tướng thần tông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận