Bá Võ

Chương 1469: Vạn vật thiên địa đều có thể làm đao

Sở Hi Thanh nghe thấy tiếng kêu gào bên dưới, chẳng những không kinh không sợ mà còn lấy làm mừng.
Xem ra Hỗn Độn Chi Tâm có hi vọng rồi.
Tin tức của Sở Hi Thanh cũng rất nhanh nhạy.
Thiên Thính viện của Vô Tướng thần tông, cứ cách mười ngày là sẽ chỉnh lý một phần tình báo và các loại lời đồn trên giang hồ, các loại chuyện lớn trong thiên hạ, rồi cung cấp cho Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh còn có Thiết Kỳ Bang, bây giờ cũng là một con đường cung cấp tin tức đáng tin cậy.
Theo thế lực của Thiết Kỳ Bang ngày càng mở rộng, tin tức càng ngày càng nhanh nhạy hơn.
Đặc biệt là khu vực Đông Châu, hầu như không có gì là Thiết Kỳ Bang không tìm hiểu được.
Sở Hi Thanh cũng đã nghe nói qua về vị Thần Đao Ma Quân - Vạn Kiếm Sinh này!
Hắn biết người này đang quét ngang tất cả thiếu niên anh kiệt trong thiên hạ, ngay cả ba vị Thiên Quân nổi danh cùng Sở Hi Thanh cũng bại trong tay người này.
Sở Hi Thanh biết Vạn Kiếm Sinh sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến mình, hắn cũng mong chờ người này như chờ suối ngọt.
Hắn coi Vạn Kiếm Sinh là cơ duyên để mình đổi lấy Hỗn Độn Chi Tâm.
Nếu Lý Trường Sinh không hạ lệnh cấm túc, nghiêm cấm hắn chạy ra ngoài một mình, thì Sở Hi Thanh đã chạy đi tìm Vạn Kiếm Sinh từ lâu rồi.
Sở Hi Thanh không ngờ người này lại đến nhanh như vậy.
Lúc trước hắn hầu như đã tuyệt vọng.
Người này có một thói quen xấu, hắn đi đến nơi nào đều quét ngang tất cả, phàm là có người khiêu chiến thì sẽ chiến hết, không cự tuyệt bất kỳ ai. Nhất định phải áp đảo toàn bộ anh kiệt ở địa phương, thì mới tiếp tục tiến lên.
Với cái tốc độ như rùa bò này của Vạn Kiếm Sinh, phải bao lâu mới đến Vô Tướng thần tông chứ?
Nhưng không ngờ lần này lại đến nhanh như vậy.
Lúc này, Sở Hi Thanh đã ném vị sư bá trong vại thuốc lên chín tầng mây, tay đè đao, tràn đầy hứng thú đi ra ngoài.
Nhưng khi hắn sắp bước chân ra khỏi cửa, Sở Vân Vân bỗng nhiên mở miệng: “Huynh trưởng, lát nữa ngươi giao thủ với Vạn Kiếm Sinh, hãy dốc hết sức hủy diệt hắn đi!”
Sở Hi Thanh không khỏ “A” một tiếng, quay đầu nhìn Sở Vân Vân.
Giọng nói của thiếu nữ bình tĩnh, lại bao hàm vẻ lạnh lẽo và khốc liệt.
“Ta nhất định sẽ dốc hết sức.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt, sau đó lại tò mò hỏi: “Vân Vân, ngươi có thù oán với Thần Đao môn sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng tham dự vào việc vây giết ngươi?”
Sở Hi Thanh rất ít khi thấy Sở Vân Vân có ác ý lớn như vậy với người nào.
Đặc biệt là Vạn Kiếm Sinh này chỉ là một người trẻ tuổi cùng thế hệ, lại không có bất kỳ tiếp xúc gì với bọn họ.
Ngày xưa không thù, ngày nay cũng không oán.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, cái này nhất định phải có nguyên do.
“Ta không biết hắn có tham dự vây giết hay không, cũng không có chứng cứ. Chỉ là nghi ngờ một trong ba vị cao thủ nhất phẩm đó, chính là Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm. Người này ẩn giấu thân phận, dùng pháp khí mà hắn không quen thuộc, nhưng ta vẫn nhìn thấu vài phần nền tảng của hắn.”
Sở Vân Vân lắc đầu, giọng nói vẫn không phập phồng hay gợn sóng: “Duy nhất có thể xác định là, dù Thần Đao môn không phải kẻ địch của chúng ta, thì cũng sẽ không thành bạn của chúng ta. Thần Đao Ma Quân - Vạn Kiếm Sinh hẳn là ‘Người truyền đao’ đời này của Thần Đao môn. Sau khi người này xuất đạo, đã gây hấn với tất cả anh kiệt trong thiên hạ, mục đích tuyệt đối không chỉ vì rèn luyện. Vì vậy. . .”
Ánh mắt Sở Vân Vân lạnh lùng như băng: “Hủy diệt đạo tâm của hắn!”
Sở Hi Thanh nhướng mày, sau đó liền bước nhanh ra khỏi lầu các.
Tại tầng thứ của bọn họ, nào cần chứng cứ xác thực gì chứ?
Chỉ cần Sở Vân Vân nghi ngờ và cảm ứng như vậy là đủ rồi.
Sở Hi Thanh vừa mới điều động kiếm chu bay khỏi đỉnh núi, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vạn Kiếm Sinh truyền đến lần nữa.
“Bỉ nhân Vạn Kiếm Sinh, hôm nay đến đây để lĩnh giáo đao pháp của Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh, ấn chứng võ đạo! Xin hỏi Sở huynh có đây không? Ở đây thì hiện thân cho một câu trả lời. Chiến hay không chiến, nói một lời đi!”
Tuy rằng lời nói của Vạn Kiếm Sinh vẫn tương tự như lúc trước, nhưng rõ ràng là đã hơi mất kiên nhẫn.
Sở Hi Thanh cũng điều khiển kiếm chu bay thẳng xuống sườn núi.
Trên đường hắn còn gặp được mấy người Phương Bất Viên, Tông Tam Bình và Kiếm Tàng Phong.
Phương Bất Viên cười híp mắt: “Sở sư đệ chuẩn bị ứng chiến? Nhớ phải thắng gọn gàng một chút, tiền tu hành mấy năm nay của ta đều dựa vào ngươi đấy.”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn hắn, nhất thời sững sờ.
Không phải cái tên này muốn rời khỏi Vô Tướng thần tông để thăng cấp tứ phẩm sao?
Không đúng!
Hắn đã lên cấp, nhanh thật!
Khóe môi Sở Hi Thanh hơi co quắp lại, đồng thời cũng thấy tò mò: “Ngươi lại mở bàn cược? Tỷ lệ cược của ta thế nào?”
Phương Bất Viên sờ sờ sống mũi, ánh mắt đắc ý: “Tỷ lệ cược của ngươi hơn hắn nhiều, khoảng tầm 1:5, nhưng đặt ngươi thắng vẫn rất ít, chỉ có nhân sĩ của tông ta thôi. Đám người giang hồ bên ngoài đều coi trọng Vạn Kiếm Sinh hơn, tỷ lệ cược của hắn thấp đến 1:1,5. Vậy mà vẫn rất nhiều người đặt.”
“Sau khi ngươi đánh ngang tay với Tử Mi Thiên Quân thì cũng không gây chuyện, nên bị người ta coi thường. Người khác còn tưởng ngươi vẫn là ngươi của mấy tháng trước kìa. Có điều, cũng có một bộ phận nhân sĩ giang hồ có tin tức nhanh nhạy, biết ngươi từng chém giết võ tu nhị phẩm trong Vân Hải tiên cung, cho nên cũng mạo hiểm đặt cho ngươi. Nhưng quá nửa người trong đó chỉ đặt người hòa, hoặc là khổ chiến mới chiến thắng. Cái gì mà ba ngàn hiệp, ác chiến một canh giờ vân vân, số lượng đều không ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận