Bá Võ

Chương 707: Cái cuốc sắc bén (4)

Giá cả của Khống Thần Ấn rất đắt, nhưng đắt cũng có đạo lý của đắt.
Nó không chỉ để cho Sở Hi Thanh truyền lệnh từ xa ngàn dặm, mà còn có thể đảm bảo quyền khống chế của hắn với sát thi Hà La Ngư.
Dù là sau này Sở Hi Thanh rời khỏi Tú Thủy, con sát thi Hà La Ngư này cũng sẽ không rời khỏi sự khống chế của hắn.
Con sát thì này sẽ trung thành mà chấp hành mệnh lệnh của hắn, chăm lo cho cái kênh đào nhỏ kia của hắn.
Sở Hi Thanh lại ném cái pháp khí Thủy Kinh Bàn kia cho Hà La Ngư, sau đó để nó lẻn vào đáy sông để tu dưỡng.
Khóe môi hắn cong lên, vẻ mặt khá là thỏa mãn.
Con sát thi Hà La Ngư này, cuối cùng cũng coi như là có sức chiến đấu của ngũ phẩm hạ chân chính, uy thế khi ở dưới sông lại tăng mạnh, há không phải mạnh hơn nhiều so với bộ khôi lỗi Kim Cương kia sao?
“Vậy. . .” Lúc này, Lệ Mãng Sơn lại gãi gãi đầu: “Thật ra trưởng lão nhà ta để ta truyền lời cho ngươi, nếu như bây giờ ngươi thiếu cao thủ, Thi Sơn tông chúng ta còn có hơn bốn mươi con sát thi ngũ phẩm, mặc ngươi lựa chọn.”
Sở Hi Thanh không khỏi âm thầm cười nhạo.
Cách làm ăn của Thi Sơn tông cũng không kém Thần Cơ môn là bao.
Nếu như Sở Hi Thanh muốn thuê một sát thi cấp độ ngũ phẩm, một năm chẳng những phải bỏ bốn mươi vạn lượng bạc tiền thuê, mà còn phải bỏ mấy chục vạn lượng bạc để mua tài liệu nuôi dưỡng.
Những con sát thi này, trung thành là rất trung thành, tin cậy cũng đáng tin cậy, sức chiến đấu cũng rất tốt, nhưng Sở Hi Thanh không có nhiều tiền như vậy để đưa cho Thi Sơn tông.
Hắn nuôi một cái sát thi Hà La Ngư thôi, mà cũng đã rất vất vả rồi.
Trên mặt Sở Hi Thanh lại không lộ vẻ gì, hắn lắc đầu nói: “Thứ Thiết Kỳ Bang chúng ta thiếu, không phải là cao thủ ngũ phẩm, mà là thiếu một Thiết Cuồng Nhân, một hai ngũ phẩm hạ cũng không làm nên chuyện gì. Đúng rồi, Lệ huynh, ngươi cũng sắp được xuống núi lịch lãm rồi đúng không? Có hứng thú gia nhập Thiết Kỳ Bang ta không?”
Hắn nhìn Lệ Mãng Sơn với ánh mắt kỳ dị, còn cả con sát thi dán bùa vàng ở sau lưng Lệ Mãng Sơn kia.
“Ta nguyện lấy chức phó đường chủ để chờ Lệ huynh, đãi ngộ cũng rất tốt. Nếu như Lệ huynh có thể lập công huân cho đường khẩu, vậy chức đường chủ là dễ như trở bàn tay. Ngươi còn nhớ Chu Lương Thần chứ? Bây giờ hắn đã cai quản mấy trăm người, ta chuẩn bị cho hắn lên làm chủ của một đường khẩu.”
Tu vị của Lệ Mãng Sơn đã là thất phẩm hạ, đã xếp hạng 49 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng, hoàn toàn là một thiên kiêu đương đại.
Đầu sát thi sau lưng Lệ Mãng Sơn, lại là một con Kim thi lục phẩm thượng, cùng một cấp độ với Hà La Ngư, thậm chí thiên phú còn cao hơn Hà La Ngư một chút.
Bởi vậy có thể thấy được Lệ Mãng Sơn có địa vị không tầm thường ở Thi Sơn tông.
Sở Hi Thanh nghe nói tông chủ của Thi Sơn tông bây giờ là họ Lệ.
Tuy nhiên, dựa theo quy củ của Thi Sơn tông, dù là con của tông chủ, thì cũng phải tự mưu sinh, tự mình nghĩ biện pháp kiếm tài nguyên để tu hành.
Lúc này, Sở Vân Vân đang tu hành tại trong một góc của gian phòng nghe thấy vậy, không khỏi mỉm cười.
Thi Sơn tông tính toán rất tốt, cái cuốc của Sở Hi Thanh cũng rất sắc bén.
Sắc mặt Lệ Mãng Sơn hơi động, sau đó liền bao hàm vui sướng mà ôm quyền: “Đây là chuyện ta muốn, không dám nói ra.”
Hắn vô cùng bội phục con người và tính tình, cộng thêm văn thao vũ lược của Sở Hi Thanh.
Bây giờ, toàn bộ thiếu niên trong phạm vi Đông Châu này, ai chẳng biết Sở Hi Thanh văn võ song toàn, nhân nghĩa bằng trời?
Chạng vạng ngày hôm qua, Sở Hi Thanh dựng cờ chiêu binh ở bến tàu phía đông thành Tú Thủy, làm cho toàn bộ võ lâm Đông Châu phải chấn động.
Hiện giờ, toàn bộ thiếu hiệp tại giang hồ Đông Châu này, đều chạy về phía Tú Thủy, muốn hiệu lực và làm việc dưới trướng vị Sở thiếu kỳ chủ nhân nghĩa vô song này, còn lấy đó làm vinh.
Còn về phần cục diện của Thiết Kỳ Bang bây giờ, quả thực là có hơi lúng túng.
Thiết Kỳ Bang đang bị triều đình vây quét, nằm ở biên giới của phản tặc, tiền đồ đáng lo.
Nhưng Lệ Mãng Sơn lại không thèm để ý, hắn tin tưởng năng lực của Sở Hi Thanh, nhất định có thể làm chuyện lớn.
Nếu như chuyện này không ăn thua, vậy thì rời khỏi nơi này, lưu lạc giang hồ là được.
Thi Sơn tông bọn họ không phải tông môn chính đạo, môn quy chỉ yêu cầu đệ tử không vào ma đạo là được.
Nếu đã vào giang hồ, vậy ôm hai ba cái lệnh truy nã, thậm chí là leo lên Hắc Bảng, cũng không phải là chuyện gì to tát.
Sở Hi Thanh suýt nữa không nhịn được cười, khóe môi hắn cong lên, hai tay ôm quyền: “Vậy thì mời Lệ huynh hạ mình làm chức phó đường chủ Thiết Kỳ Đường ở tổng đà chúng ta.”
Hắn vừa mới nói xong, bỗng nhiên tâm thần hơi động, nhìn về phía bên ngoài.
Chỉ thấy Kế Tiễn Tiễn và Ngụy Dương dẫn theo một người đi vào trong gian phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận