Bá Võ

Chương 1252: Quy tắc biến hóa (4)

Những người lấy được chìa khóa Vân Hải tiên cung kia, tất cả đều không phải đối thủ của hắn.
Sở Hi Thanh vốn đã thèm nhỏ dãi đám của cải ở bên trong Vân Hải tiên cung.
Đó cũng là hi vọng để hai người bọn họ đối kháng với triều đình Đại Ninh.
Bây giờ lại có biến cố như vậy, quả thực chính là cướp miếng thịt trên mép hắn mà.
Trong con ngươi của Sở Hi Thanh lại hiện lên một tia kì dị: “Nói cách khác, bây giờ Vân Vân ngươi cũng có thể tiến vào Vân Hải tiên cung.”
Sau khi quy tắc bị trình bày lại, tu vị nhất định phải ‘duy trì’ dưới ngũ phẩm, chứ không còn là hạn định như trước.
Tuy rằng chỉ sửa lại một chút, nhưng tình hình lại khác nhau.
Điều này có nghĩa là, dù võ tu nhất phẩm như Sở Vân Vân, cũng có thể phong ấn tu vị để tiến vào trong Vân Hải tiên cung.
Sắc mặt Sở Vân Vân cũng nghiêm túc: “Ta đi vào với ngươi.”
Nàng nói như chém đinh chặt sắt.
Theo quy tắc biến hóa, hành trình Vân Hải tiên cung này của Sở Hi Thanh sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Võ tu muốn phong ấn tu vị xuống dưới ngũ phẩm là không khó, khó ở chỗ phải duy trì thời gian dài.
Trừ phi có pháp khí đặc thù, hoặc là thiên phú đặc thù.
Nhưng mà đám thần linh kia, và cả những người mơ ước đồ vật của Thần Ngao Tán Nhân kia, lẽ nào lại thiếu thủ đoạn như vậy?
Vừa hay nàng cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc Thần Ngao Tán Nhân để lại thứ gì trong Vân Hải tiên cung?
. . .
Trong khi huynh muội Sở Hi Thanh bàn luận chuyện Vân Hải tiên cung, Tử Mi Thiên Quân - Thủy Như Ca đã bước lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ đang trôi nổi giữa không trung, thuyền chỉ dài tầm mười trượng.
Đây là phi thuyền của Tinh Tú tiên tông, tông môn đã đưa đón hắn qua lại Vô Tướng thần sơn.
Sau khi lên thuyền, Thủy Như Ca vẫn dừng tại boong thuyền, vẻ mặt bình tĩnh nhìn tòa thần sơn cao lớn kia.
Một lúc lâu sau, hắn phát ra một tiếng thổn thức: “Không hổ là nhân vật có thể hỗ trợ Mộc Kiếm Tiên thoát vây đăng thần, tuyệt đối không chỉ có hư danh. Lần này được thấy đao của hắn, cũng không uổng công chuyến này. Chỉ tiếc. . .”
Thủy Như Ca lắc đầu, trong mắt ngậm lấy vài phần khâm phục, cũng lộ ra chút không cam lòng.
Thư đồng xinh đẹp vẫn luôn yên lặng bên cạnh Thủy Như Ca nghe vậy thì không nhịn được tức giận bất bình mà mở miệng: “Đáng tiếc bị hắn đánh hòa? Nếu tiếc thì vì sao không dốc toàn lực? Chủ thượng rõ ràng là chưa dùng đến hai môn thiên phú gần Thần giai, còn nữa, nếu như ngài chịu sử dụng thứ kia, hắn chắc chắn không đỡ nổi mười chiêu của ngài.”
“Ta là tiếc người ta cũng giữ lại, không thể nhìn thấy Vô Cực thần trảm hoàn chỉnh của hắn! Cũng tiếc là vì không thể buông tay buông chân đánh với hắn một trận.”
Thủy Như Ca không khỏi liếc mắt nhìn thư đồng một cái: “Hơn nữa, ngươi tưởng người ta không giữ lại chút nào sao? Còn sử dụng thứ kia cái gì, không thấy thứ người ta giấu bên trong hộp kiếm sao? Nói không chừng đó là thần binh mà Mộc Kiếm Tiên cho hắn để hộ đạo đấy, há có thể khinh thường?”
Thư đồng xinh đẹp nghe vậy thì sững sờ: “Hắn còn giữ lại? Không thể nào?”
“Sao lại không thể? Thiên phú của người này còn hơn cả Bá Võ Vương, sức chiến đấu chân thực cũng sâu không thấy đáy giống như vùng sao trời này. Hi vọng tương lai gặp lại, có thể đánh một trận thỏa thích.”
Thủy Như Ca vừa nói vừa ngồi xuống mũi thuyền: “Đưa đàn đây.”
Sắc mặt thư đồng xinh đẹp nhất thời như màu đất: “Ngài đã gảy đàn mười mấy ngày rồi, giờ còn muồn đàn?”
Không chỉ hắn, mà sắc mặt của tất cả võ tu phụ trách điều khiển thuyền cũng tái nhợt.
Mười mấy ngày bọn họ đi đến Vô Tướng thần sơn, cũng đã chịu đủ Thủy Như Ca rồi.
Để người ta bất đắc dĩ nhất chính là, trên thuyền này không có chỗ nào trốn tránh, muốn tránh cũng không tránh được.
Thủy Như Ca lại cười đắc ý: “Yên tâm, ta vừa có chút linh cảm, sáng tác ra một khúc đàn mới, nhất định sẽ rất êm tai. Có thể sống cùng thời đại với một tuyệt đại thiên kiêu như vậy, là bất hạnh của Thủy Như Ca ta, cũng là may mắn của ta. Nên nhất định phải biểu diễn một bài, diễn giải nỗi lòng hưng phấn của ta.”
Sắc mặt thư đồng xinh đẹp lại càng đen hơn.
Hắn nghĩ thầm, một người có ngũ âm không chuẩn như ngươi, lại còn sáng tác khúc đàn? Há không phải là làm trò cười cho người trong thiên hạ?
. . .
Cùng lúc đó, trong Đạo Nhất điện trên Vô Tướng thần sơn, Lý Trường Sinh ngồi trên ghế rơi vào suy nghĩ.
“Vân Hải tiên cung là phải đi!”
Hắn ngẩng đầu nhìn biển mây vô biên ở bên ngoài điện.
“Ta không biết Thần Ngao Tán Nhân ẩn giấu thứ gì ở trong tiên cung, nhưng mà thứ có thể làm Xiển môn mơ ước, khiến các thần rình rập, há có thể là vật tầm thường? Vô Tướng thần tông há có thể ngồi nhìn?”
“Đạo lý là như vậy, nhưng thủ đoạn của đám thần linh kia lại tầm thường sao?”
Đại trưởng lão Giới Luật viện Lư Thủ Dương ngồi ở một bên khác, mặt hắn cũng lộ vẻ ưu tư: “Ta lo lắng đây chính là một cái bẫy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận