Bá Võ

Chương 2566 - Người thắng (2)

Hiện giờ, Lê Tham Tử Vũ và Vấn Tố Y đang suất lĩnh 200 vạn ma quân dưới trướng, thừa dịp đại chiến ở đây mà công thành đoạt đất bên phía Nam Thiên.
Giữa Nam Cực và Bắc Lạc Sư Môn còn có rất nhiều ngôi sao khác.
Lúc trước bọn họ vẫn không xử lý, bây giờ lại là cơ hội tuyệt vời.
Làm như vậy không chỉ có thể tiêu trừ địch thủ sau hông của Bắc Lạc Sư Môn, mà còn có thể cướp đoạt mười mấy ngôi sao cho các vị Ma thần của nhân tộc, ngăn ngừa vận mệnh nhập ma, cũng có thể làm cho những thần linh nương nhờ nhân tộc như Thần Kim Đỉnh, Thần Xích Hỏa có chỗ an thân.
Lê Tham và Tử Vũ còn có tham vọng tự ngưng tụ ngôi sao, ý đồ dọn dẹp một vùng không gian ở phía nam, để sau này ngưng tụ ngôi sao mới.
Nhưng mà các ngôi sao phía nam cũng không phải không có sức chống cự.
Đặc biệt là ‘Nam Thiên lục tinh’ như Thiên Phủ, Thiên Lương, Thiên Cơ, Thiên Đồng, Thiên Tướng, Thất Sát. Lục đại tinh quân này đều có thực lực tiếp cận đế quân, thậm chí là đế quân.
‘Nam Phương thất tú’ cũng không phải chuyện nhỏ, chỉ là bảy vị này đã rơi vào khổ chiến trong trận chiến tranh cướp Huỳnh Hoặc của Chu Tước và mạch Hỏa Thần.
Vì vậy Thánh hoàng đời thứ ba muốn kéo dài thời gian, để Lê Tham và Tử Vũ nhận được nhiều chiến công hơn.
“Nhưng lần này ta có thể theo ý của ngươi. Không nghĩ tới, Thần Bàn Nhược ta lại bị một thằng nhãi ranh chưa đến 30 ép đến bước này.”
Thần Bàn Nhược đầu tiên là cười tự giễu, sau đó lại chắp tay sau lưng: “Ngươi muốn nhìn hậu chiêu của ta đúng không? Được…”
Thương thế trên người hắn đã khôi phục, một thân khí cơ hùng vĩ che kín trời đất.
Ầm!
Trước người Thần Bàn Nhược, vô số cương lực màu máu ngưng tụ lại, tựa như một tấm thuẫn khổng lồ bảo vệ hắn.
Thánh hoàng đời thứ ba đánh vào trên cự thuẫn, thế mà lại không thể lay động nó.
Trái lại thì cánh tay của Thánh hoàng đời thứ ba bị phản chấn đến nứt toác.
Con ngươi hắn co rút lại, hiện ra vài phần kinh ngạc.
“Ký Sinh chi pháp?”
Thì ra là như vậy.
Đây chính là một trong những lực lượng mà Thần Bàn Nhược vẫn ẩn giấu?
Thánh hoàng đời thứ ba ngẩng đầu nhìn Thần Bàn Nhược: “Ngươi rốt cuộc đã dùng pháp môn này để ký sinh bao nhiêu người?”
Người này rốt cuộc đã lấy ra bao nhiêu lực lượng từ thể ký sinh, mới có thể ngưng tụ ra thần cương mạnh như vậy?
Thật ra thần cương này không mạnh, nhưng lại cực kỳ khổng lồ.
“Rất nhiều, ta cũng không tính được.”
Thần Bàn Nhược nhếch miệng cười: “Trong đó có 5000 vị Bán Thần nhân tộc, còn có vô số Thần nghiệt trong Vô Thiên Hắc Ngục! Đúng rồi, còn có Thái Tuế, Thập Nhị Nguyên Thần!”
Thần Bàn Nhược lại thở dài, nhìn về phía Vọng Thiên Hống đời đầu: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Ta vốn rất chờ mong, con rồng ngu xuẩn kia lại thông minh được một lần, nhưng vị Thánh hoàng đời thứ tư của các ngươi lại quá cẩn thận.”
Thánh hoàng đời thứ ba như có ngộ ra: “Ngươi còn dùng Ký Sinh chi pháp lên Vọng Thiên Hống và ‘Thập Nhị Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận’? Là 12 con Hoàng Long kia?”
“Chắc phải nói là, trong long hồn của các đời đại trận trấn quốc, đều có thần lực của ta ký sinh. Thậm chí có mấy tòa trong đó là tự tay ta bố trí. Thậm chí ta còn từng thay thế mấy vị Nhân hoàng, đáng tiếc là đều bị Trí Tẩu nhìn thấu.”
Thần Bàn Nhược giơ tay lên.
Trong nháy mắt, từng sợi long khí màu vàng óng ngưng tụ lại, hình thành 12 con Kim Long quanh người hắn.
Nhưng hắn lập tức tản long khí đi: “Con Chập Long kia không cần làm gì, cũng có thể đưa Kiến Nguyên đế và Vọng Thiên Hống vào chỗ chết. Ta cũng không cần lòng gì, có thể mượn Ký Sinh chi pháp để thắng được tất cả. Đáng tiếc…”
Hắn vốn muốn dùng sinh linh bị ký sinh làm môi giới, thay đổi một bộ phận nội dung của khế ước kia, lại trình bày lại một lần nữa, khiến nó trở thành một khế ước khiến hắn thỏa mãn.
Đáng tiếc là Sở Hi Thanh căn bản không định thu phục Vọng Thiên Hống, cũng không định tuân theo khế ước.
Điều này khiến cho Thần Bàn Nhược không thể thừa dịp mà vào.
Bằng không thời khắc này, hắn đã có thể mượn khế ước này, rút sạch khí huyết của Sở Hi Thanh và long khí của Đại Luật.
Hắn còn có thể để cho Sở Hi Thanh gánh lấy tội nghiệt vô tận.
Khi Thần Bàn Nhược nói chuyện, cái đỉnh ba chân kia đã từ từ trở về vị trí cũ.
Thánh hoàng đời thứ ba lại thở dài một hơi: “Ta lại cảm thấy, lần này Sở Hi Thanh quá cẩn thận.”
Rầm!
Theo một tiếng nổ mạnh, thần cương trước người Thần Bàn Nhược chợt nổ tung.
Đỉnh ba chân lại bị di chuyển vị trí.
Thánh hoàng đời thứ ba dùng lực lượng tên là Giải Thiên chi pháp, phân tích tất cả, phân giải tất cả!
Thánh hoàng đời thứ ba thân là Sáng Đạo Giả, trước mắt chỉ đưa lực lượng này đến tầng thứ ba thiên đạo, lực sát thương kém xa Băng Thiên chi pháp của hắn.
Nhưng lại rất hữu dũng với Thần Bàn Nhược vào thời điểm này.
Đặc biệt là thần cương của Thần Bàn Nhược, nhiều thì đúng là nhiều, nhưng lại không mạnh.
Nghĩ thử cũng có thể hiểu, hạng người gì mới có thể để Thần Bàn Nhược ký sinh? Chỉ có những Bán Thần nhân tộc đang ngủ say kia, và cả đám Thần nghiệt không có ý thức kia.
Chỉ cần là thần linh tỉnh táo, sao có thể không phát hiện được trong cơ thể mình có ngoại vật?
Thần Bàn Nhược có mạnh đến đâu, cũng không thể lừa gạt và giấu diếm cảm giác của bọn họ khi ở cách xa mấy trăm vạn dặm.
Thánh hoàng đời thứ ba chỉ cần phân tích kẽ hở trong đó, là có thể dễ dàng phân giải nó.
Thần Bàn Nhược thấy thế thì vẫn thản nhiên như không.
“Không hổ là ngươi!”
Hắn biết Giải Thiên chi pháp của Thánh hoàng đời thứ ba chính là sáng tạo ra vì Thần Bàn Nhược hắn.
Vị Thánh hoàng này vẫn luôn muốn nắm giữ pháp môn khắc chế hắn.
Đáng tiếc là tất cả đã quá muộn rồi.
Lực lượng của hắn bây giờ, đã có thể giúp hắn hoàn thành nguyện vọng của bản thân.
Chỉ tiếc là lần này phải trả giá hơi đắt…
Cũng trong khoảnh khắc này, vô số long khí màu vàng sinh sôi quanh cơ thể tàn tạ của Vọng Thiên Hống, rồi rót vào trong cơ thể nó.
Thần Bàn Nhược ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ thầm âm Thần ơi âm Thần, cuối cùng vẫn là ngươi thắng.
Hắn đã biết vị âm Thần này vẫn thúc đẩy pháp thuật Điên Đảo âm Dương dưới phàm giới từ lâu, thậm chí còn không tiếc để hóa thân hành tẩu dưới phàm giới, mở rộng pháp môn này.
Tất cả mọi chuyện trong mộ Cơ Dương ngày hôm nay, đều nằm trong một nghi thức mà nàng đang tiến hành.
Đúng rồi, còn có một người thắng khác… là Sở Hi Thanh.
Cũng đúng lúc này, con Vọng Thiên Hống kia lại ngưng tụ thành hình, nó bỗng nhiên thoát khỏi các thần, bay thẳng lên trên trời mây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận