Bá Võ

Chương 1262: Bắc Minh

Chúc Quang âm giơ tay lên, quyển Thiên Cơ Võ Phổ kia bay vào trong tay hắn, hắn chà chà hai tiếng: “Lợi hại, không hổ là thiếu niên anh kiệt xuất chúng nhất của nhân tộc các ngươi. Với thiên phú của người này, sớm muộn gì cũng đi đến nước này, chỉ là ta không ngờ lại nhanh như vậy. Nói đến thì hành trình tiên cung này, các ngươi rất có thể sẽ phải đối đầu với hắn lần nữa.”
Hai mắt Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm sáng lên, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Hắn đi theo Chúc Quang âm mấy tháng trời.
Tu vị của hắn đã phát sinh biến hóa nghiêng trời.
Mà khi Chúc Quang âm đang xem Thiên Cơ Võ Phổ, Cổ Kiếm bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ bầu trời tối sầm lại.
Hắn kinh ngạc nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn ánh sáng đỏ rực thoát ly khỏi mặt trời trên bầu trời, sau đó lao nhanh xuống bên dưới.
“Đây là?”
Cổ Kiếm lấy làm kinh hãi, rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Ánh sáng đỏ rực kia quá chói mắt, tựa như một mặt trời mới.
Cổ Kiếm chỉ liếc mắt nhìn qua cũng đã thây con ngươi đau đớn.
“Đó hẳn là một dòng dõi của Dương Thần – Thái Hạo.”
Chúc Quang âm giống như không thèm đề ý, hắn đã tìm thấy tất cả văn chương liên quan đến Sở Hi Thanh ở trong Thiên Cơ Võ Phổ, sau đó bắt đầu xem.
Dị biến trên bầu trời cũng không thể khiến hắn chú ý.
“Đồ vật bên trong Vân Hải tiên cung này, người khác có thể không tranh, nhưng tên kia lại không thể không tranh. Không cần để ý, so với những người tiến vào Vân Hải tiên cung kia, thì con Tam Túc Kim Ô nho nho này cũng chẳng là gì.”
Trước mắt Chúc Quang âm có thần lực màu lam quanh quẩn, tựa như nhìn xuyên qua dòng sông thời gian, nhòm ngó tương lai.
. . .
Sở Hi Thanh cho rằng Vô Tướng thần tông sẽ để đội ngũ của hắn và Yến Quy Lai đi cùng một chiếc thuyền.
Kết quả là khi hắn dẫn một đám người đến trước Đạo Nhất điện, thì mới phát hiện Vô Tướng thần tông sắp xếp cho bọn họ hai chiếc phi thuyền.
Một chiếc là Dục Nhật thần chu mà hắn từng ngồi, nó sẽ do đại trưởng lão Yến Quy Lai khống chế.
Một chiếc khác là Phích Lịch Trụ Quang toa, dài khoảng ba mươi trượng, rộng lớn hơn Dục Nhật thần chu nhiều.
Có người nói, tông chủ đời thứ tám từng mang một đoạn xương sống lưng của Cổ thần ở trong bí cảnh thời gian ra ngoài, ra đó luyện chế thành chiếc Phích Lịch Trụ Quang toa này.
Đây là chiếc thuyền tông môn sắp xếp cho hắn.
Cân nhắc đến Sở Hi Thanh còn mang theo một con tiểu Huyền Vũ rất to, cho nên cố tình an bài cho hắn chiếc thuyền lớn.
Chỉ là tốc độ của Phích Lịch Trụ Quang toa chậm hơn Dục Nhật thần chu nhiều.
Chiếc phi thuyền này dùng lực lượng lôi đình và thời không để làm động cơ, nhưng tốc độ và độ kiên cố lại kém xa Dục Nhật thần chu.
Có điều, lực bộc phát của nó lại cực kỳ mạnh mẽ, lợi dụng lực lượng thời không để qua lại, lúc cực hạn có thể gấp mấy lần so với Dục Nhật thần chu.
Đương nhiên, dùng tốc độ cực hạn cũng sẽ tiêu hao cực lớn.
Khi nhảy lên thuyền, Sở Hi Thanh cố tình liếc mắt nhìn Huyết Nhai thần đao ở trên Thần Đao đài.
Khác với trước kia, bây giờ cây đao này không có nhiều hứng thú với hắn, toàn bộ hành trình đều không có phản ứng.
Sở Hi Thanh thở dài trong lòng.
Hắn nghĩ thầm, đây chính là lòng người.
Không riêng gì người, mà ngay cả đao cũng giống như vậy nha.
Sau khi lên thuyền, hắn phát hiện tiểu đội sáu người ba thú của mình đều không hăng hái lắm.
Không biết vì sao mà Lục Loạn Ly cứ ngơ ngơ ngác ngác. Trong miệng thì cứ lẩm bẩm ‘ta thật ngu xuẩn, tại sao ta lại ngu xuẩn như vậy’, không biết là đang phát rồ cái gì.
Sở Hi Thanh cân nhắc đến cô bé này thường xuyên động kinh, cho nên không để ý.
Kế Tiễn Tiễn thì lại như một đầu gỗ.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, đứng ở mũi Phích Lịch Trụ Quang toa, nhìn xuyên qua lớp bảo vệ trong suốt như thủy tinh để ngắm phong cảnh bên ngoài, khí tức toàn thân tràn đầy bi thương giống như ‘Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở về’.
Ngay cả Kiếm Tàng Phong mà tông môn nhét vào đội ngũ của hắn cũng uể oải thẫn thờ, than thở.
Hwans cũng ngồi sau lớp bảo vệ, dùng cặp mắt đậu tương để nhìn Dục Nhật thần chu bên cạnh Phích Lịch Trụ Quang toa.
Mỗi một lát thì Kiếm Tàng Phong lại than thở một tiếng, sau đó giơ tay cầm hồ lô, dốc một hớp vào trong miệng.
Sở Hi Thanh vốn tưởng đó là rượu.
Nhưng khi hắn ngửi một cái, thì mới phát hiện đó là nước trong bình thường.
Sở Hi Thanh đoán là Kiếm Tàng Phong đang tiếc hận vì không thể cùng đội với Diệp Tri Thu, vì vậy mới phờ phạc, rầu rĩ không vui.
Nhưng hắn cũng âm thầm kỳ quái.
Bọn họ chỉ chia ra hai đội mà thôi, không phải không gặp nhau ở trong tiên cung, đâu cần phải sa sút như vậy chứ?
Còn có một cái là Chu Lương Thần, hắn cũng nhíu chặt lông mày, mắt đầu ưu tư.
Cái tên này không giống ba người kia, hắn đang lo lắng cho người nhà.
Mười hai ngày trước, Sở Hi Thanh còn đang suy nghĩ xem nên thuyết phục Lâm Hải Chu gia thế nào, để bọn họ nhường một danh ngạch, nhưng Chu gia đã gửi tin phù cho hắn trước.
Chu gia đã không thể rút ra cao thủ lục phẩm để tham dự bí cảnh, cho nên chủ động từ bỏ hai danh ngạch còn lại, chỉ thỉnh cầu Sở Hi Thanh chăm sóc tốt cho Chu Lương Thần khi ở trong bí cảnh thôi.
Chuyện này có nghĩa là tình cảnh của Chu gia đã cực kỳ khốn đốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận