Bá Võ

Chương 930: Thời Chi Ngân (3)

“Đúng là hơi kỳ quái.”
Sở Hi Thanh tiện tay múa mấy đao, sau đó cau mày suy tư: “Nhìn qua không giống như kiếm pháp để đả thương đối thủ, nhưng mà cũng có thể là do ta nghiên cứu chưa sâu, chưa hiểu rõ về nó.”
Chín đồ án ở trên bia đá, là một bộ kiếm pháp đầy đủ.
Nhưng đây không phải là vấn đề, hắn có thể dùng đao thay kiếm, con đường võ đạo tu luyện đến chỗ cao thâm, không cần phải câu nệ về đao hay kiếm.
Ví dụ như truyền thừa Bình Thiên kiếm và Lượng Thiên kiếm của, cũng có thể là Bình Thiên đao và Lượng Thiên đao. Tru Thiên Thần Diệt đao, cũng có thể chuyển thành Tru Thiên Thần Diệt kiếm.
Chỉ là đồ vật không khớp với thánh truyền, thì uy lực sẽ yếu hơn một đường.
Còn nữa, khi gốc đại thụ kia múa kiếm thì có mấy chục cánh tay.
Điều này cũng không phải vấn đề, có thể dùng tốc độ tay để đền bù. Mấu chốt là kiếm thế kiếm ý.
Vấn đề là kiếm pháp này rất kỳ lạ, thủ không thể thủ, công không thể công, không giống như là dùng để chém giết với người khác.
Sở Hi Thanh suy đoán là do mình còn chưa nghiên cứu được hết.
Bởi vì ngoài núi Hỏa Đầu ra thì vẫn còn tám nơi khác, những nơi đó cũng có đồ vật tương tự với bia đá.
Ngoài ra, mấy chữ bên trong bảng nhân vật của Sở Hi Thanh cũng có thể làm xác định điều này.
Trong cột võ đạo của hắn đã có thêm một hàng chữ.
---Kiếm chiêu thần bí (tàn / mới nhập môn).
Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn vào hàng chữ này, một đoạn tin tức xuất hiện trong đầu óc của hắn.
Ngươi học tập một thức kiếm chiêu thần bí không trọn vẹn, vì thiếu thốn tin tức, không thể dùng điểm huyết nguyên để nắm giữ, không thể tăng lên.
Sở Hi Thanh liền rơi vào suy ngẫm.
“Không thể nghiên cứu đầy đủ?” Chu Lương Thần thì lại hơi nghi ngờ, Sở Hi Thanh quan sát tấm bia đá đó lâu như vậy, thế mà vẫn không thể xem hết?
Lúc này, lỗ tai của Bạch Tiểu Chiêu chợt giật giật, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên phải của bọn họ.
Hiện giờ bọn họ vẫn đang ở trong rừng tập, bốn phía đều là Huyết tùng cao mười mấy trượng, còn có các bụi cỏ cao đến vài thước, khó có thể phân biệt.
Nhưng ánh mắt của Bạch Tiểu Chiêu vẫn khóa chặt vào một phương hướng.
Thân thể của nàng hơi hạ xuống, làm ra tư thế có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Sở Hi Thanh lại lóe lên, sau đó đột nhiên hóa thành mây khói.
Cực chiêu – Yên Vân Thiên Túng!
Bóng người của hắn như khói như sương, lướt qua trăm trượng, đồng thời giơ đao trong tay lên, bổ về một mảnh rừng cây dày đặc ở phía trước.
Khoảnh khắc này, phía trước Sở Hi Thanh cũng xuất hiện một tia sáng lóng lánh.
Theo đao kiếm va chạm, phát ra một tiếng ’cheng’, đao cương kiếm khí của hai người bắn ra bốn phía, làm cho Huyết tùng và các bụi cỏ ở chung quanh đều bị cắt chém càn quét.
Người che giấu bên trong bóng tối cũng xuất hiện ở trước mắt Sở Hi Thanh.
Đó chính là đệ tử nội môn Vô Tướng thần tông, Sát Na Kiếm – Lãnh Sát Na!
Sở Hi Thanh thì lại làm như không nhìn thấy dung mạo của người này, hắn liên tục xuất đao, chỉ trong một cái hô hấp mà đã chém mười chín đao.
Lãnh Sát Na thì lại đều đỡ được.
Tốc độ kiếm của hắn rất nhanh, hoàn toàn không kém hơn Sở Hi Thanh.
Sau khi hai người giao thủ mười chín chiêu, Lãnh Sát Na lại dùng thân pháp vượt qua Sở Hi Thanh một bậc, mượn đao lực của Sở Hi Thanh mà chủ động kéo dài khoảng cách, lui về phía sau tận ba mươi trượng.
Sắc mặt Lãnh Sát Na lạnh lẽo: “Dừng tay đi, Sở sư đệ, là ta! Lãnh Sát Na!”
Sở Hi Thanh biết là không thể ra tay nữa, hắn ngưng thần quan sát Lãnh Sát Na, sau đó lời nói hàm chứa áy náy và xin lỗi: “Thì ra là Lãnh sư huynh! Xin lỗi xin lỗi, ta còn tưởng rằng là kẻ địch nào đó đang dòm ngó chúng ta.”
Trong lòng hắn thì lại âm thầm kinh ngạc.
Tốc độ kiếm của người này sàn sàn với hắn, võ ý nhìn như không phân cao thấp, nhưng rõ ràng là vẫn còn giữ sức, thân pháp thì lại thắng hắn một bậc, thậm chí cả Bạch Tiểu Chiêu cũng phải thua kém một chút.
Chuyện này có nghĩa là, nếu như hắn muốn giải quyết người này, nhất định phải sử dụng Yên Vân Thiên Túng trong thời gian dài.
Thực lực của người này còn mạnh hơn nhiều so với những gì hắn từng biểu hiện.
Đội của Sở Mính kia còn không xứng xách giày cho hắn.
Sở Hi Thanh đã hối hận, vì vừa rồi không trực tiếp sử dụng Vô Cực Trảm để giải quyết người này luôn.
Vì vậy, tuy hắn mở miệng nói xin lỗi nhưng lại không hề có thành ý, ánh mắt thì lại vô cùng lạnh lùng: “Nhưng vì sao Lãnh sư huynh lại đi theo sư đệ, cái bí cảnh thời gian này rộng mấy ngàn dặm, ngươi và ta tự đi đường của mình, vậy không tốt sao?”
Lãnh Sát Na cũng không để ý đến địch ý của Sở Hi Thanh, thu trường kiếm vào vỏ: “Ta cũng muốn đi đường của mình, nhưng vì sự trong sạch của bản thân, không thể không đi theo ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận