Bá Võ

Chương 2478 - Chính thống

Khi bão từ đang bùng nổ ở cực nam, Tử Vũ đang điều động một chiếc xe dài trong hư không, phóng tầm mắt nhìn tinh không vô ngần ở phía bắc.
Hắn hít một hơi dài, để trấn áp tâm trạng vui sướng và ung dung đang dâng lên trong lồng ngực.
Thời khắc này, chiến sự ở cực nam đã xong.
Các thần tụ tập tại đây đều sẽ từ bỏ tất cả ảo tưởng của mình.
Quân đội khổng lồ dưới trướng bọn họ cũng lục tục rời khỏi nơi này.
Chuyện này có nghĩa Mộc Kiếm Tiên chắc chắn sẽ thành công.
Cũng có nghĩa vùng thiên địa này lại có thêm một vị đế quân có sức chiến đấu đuổi sát Tổ thần.
Khoảnh khắc này, nội tâm Tử Vũ lại hơi hoảng hốt.
Mấy vạn năm qua, trong ngực của hắn vẫn có áp lực nặng nề như núi. Cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đập nồi dìm thuyền, hi sinh vì nghĩa sau khi Táng Thiên ngã xuống.
Mà bây giờ, trận chiến quyết tử kia đã không có khả năng phát sinh nữa, khi áp lực nặng nề kia biến mất, Tử Vũ nhất thời không kịp thích ứng.
Một luồng cảm giác trống vắng và sai lệch lẫn lộn với nhau, lan tràn toàn bộ thân thể hắn, xung kích tâm thần của hắn.
Cùng lúc đó, cảm giác vui sướng khi chiến thắng cũng làm cho hắn thất thố.
Từ khi Tử Vũ đăng thần đến nay, bọn họ cũng từng chỉ huy Ma vực Chiến giới xuất kích, đã từng chiến thắng chúng thần mười mấy lần, chém giết không dưới ngàn con thần hoang dã.
Nhưng mà những trận chiến đó đều không có ý nghĩa gì, vừa không thể thay đổi tình cảnh của bọn họ, cũng không thể xoay chuyển vận mệnh bị diệt vong của nhân tộc.
Chỉ có trận chiến ngày hôm nay, mới để cho hắn thưởng thức hương vị thơm ngon của chiến thắng.
Tử Vũ bình tĩnh thưởng thức.
Mãi đến khi Táng Thiên ở bên cạnh cười sang sảng: “Trận chiến này, xem ra đã kết thúc rồi!”
Ma thần Táng Thiên dùng hai mắt ở ngực để nhìn hư không chung quanh: “Nhân tộc quật khởi, thiên kiêu mọc như rừng, ta không cần lo lắng nữa.”
Nội tâm Tử Vũ không khỏi chìm xuống.
Khí cơ của Táng Thiên vẫn hùng hồn bá đạo như ngày xưa, nhưng Tử Vũ lại nghe ra điềm xấu trong lời nói của Táng Thiên.
Hắn quay đầu nhìn huyết sát vô biên quanh người Táng Thiên: “Sở Hi Thanh đã có thể âm dương một thể, người này trí dũng song toàn, nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.”
Tử Vũ không thích tính cách của Sở Hi Thanh.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, chỉ có kẻ mưu mô, tâm tính tàn nhẫn, không có điểm mấu chốt và khốn nạn như Sở Hi Thanh mới có thể cứu vớt nhân tộc.
Tên kia cũng làm cho hắn nhìn thấy hi vọng cứu giúp Táng Thiên.
“Trên thực tế, hắn đã làm ta rất vui mừng.” Táng Thiên lại nói: “Vấn đề của ta không đơn giản như thế nhân tưởng tượng, dù Đế Oa thoát khỏi phong ấn, cũng chưa chắc đã cứu được ta. Ngoài ra, Thần Bàn Nhược…”
Hắn nói đến đây thì bỗng nhiên hơi dừng lại.
Ánh mắt của Táng Thiên khóa chặt lấy một phạm vi nào đó trong hư không: “Là Trí Tẩu, hắn đã ngã xuống!”
Tử Vũ cũng đã có cảm ứng.
Nỗi vui sướng trong lồng ngực hắn đã biến mất sạch.
Tử Vũ không tự chủ được mà nắm chặt càng xe, phát ra từng tiếng ‘răng rắc’.
Cái thần khí có chất liệu giống như gỗ này, đã bị hắn bóp thành bột mịn.
Theo hắn biết, Trí Tẩu đã không còn nhiều tuổi thọ, hắn đã bị thương đến căn cơ trong cuộc chiến Ngu Công ngã xuống.
Tử Vũ cũng biết, bọn họ không thể không trả giá đắt trong trận đại chiến ngày hôm nay.
Nhưng mà tin Trí Tẩu qua đời, vẫn làm cho hắn không kịp chuẩn bị.
“Chắc là chết trong tay Thần Bàn Nhược, nhưng chúng ta không cần đau lòng vì hắn.”
Ánh mắt Táng Thiên cũng rất phức tạp: “Đối với hắn mà nói, sống thêm một ngày cũng là dày vò. Giống như bây giờ, cũng rất tốt, rất tốt! Lấy tử vong của bản thân, đổi lấy hi vọng cho nhân tộc. Hôm nay hắn cầu người được người, tống cũ nghênh mới, có thể nói là được toại nguyện.”
Tử Vũ yên lặng không nói gì.
Thật ra hắn không hiểu rõ câu chuyện của Trí Tẩu và Ngu Công.
Chỉ biết vài chuyện, Trí Tẩu vẫn tự cho là thông minh, cho nên mới khiến Ngu Công rơi vào chỗ chết, vì vậy nên vẫn tự oán trách bản thân.
Vị anh kiệt của nhân tộc này, vốn có hi vọng bước vào cấp bậc đế quân, nhưng trong mười mấy vạn năm nay, Trí Tẩu lại trì trệ không tiến, khiến Táng Thiên khá thất vọng.
Táng Thiên nói đến đây, lại cảm ứng được vẻ u sầu và lo lắng của Tử Vũ, hắn lại nở nụ cười nói: “Tử Vũ yên tâm, nếu ta đã nhìn thấy hi vọng, thì sẽ yên tâm chờ đợi, sẽ không làm bừa.”
Nếu như Táng Thiên nhất định phải chết… vậy không thể chết không có giá trị!
Hắn lấp tức nhìn về phía cái la bàn ám kim trong tay mình.
Tuy Trí Tẩu đã ngã xuống, lại giao truyền thừa cho hắn.
Lựa chọn chủ nhân mới cho Phù Thiên và Trận Thiên chi pháp của Trí Tẩu.
Đó là tiểu nha đầu tên Lục Loạn Ly kia sao?
Không biết tiểu nha đầu này có năng lực kế thừa Trí Tẩu hay không?
Trí Tẩu lựa chọn nàng, hi vọng không phải là vì nàng là hoàng phi của Sở Hi Thanh.
Mà lúc này, trong biển bão nguyên từ ở cực nam.
Trên mặt Mộc Kiếm Tiên cũng toát ra vẻ bi thương.
Từ sau khi hắn thức tỉnh ý thức, hắn vẫn luôn đi tìm kiếm tung tích của Ngu Công và Trí Tẩu.
Mấy vạn năm qua, hắn vẫn không từ bỏ, chỉ cầu gặp được hai vị này một lần.
Nhưng mà đến khi hắn được gặp mặt Trí Tẩu, thì lại là lúc vĩnh biệt.
Loại cảm giác tiếc nuối và đau xót khó có thể diễn tả bằng lời đang ăn mòn tâm trí hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận