Bá Võ

Chương 1674: Loạn đến trình độ nào (3)

Khi mọi người rời thuyền, Lục Loạn Ly cuối cùng cũng không nhịn được.
Nàng thừa dịp không ai để ý, tàn nhẫn hung ác véo hông Sở Hi Thanh một cái.
Để ngươi thắng ta! Để ngươi chỉ dùng một đao! Có Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ và mười hai tầng ngoại cương thì rất đắc ý đúng không? Đao nhanh thì ghê gớm?
Nàng còn xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, véo cho Sở Hi Thanh nhe răng trợn mắt, sau đó mới rời khỏi thuyền.
Mà lúc này, mấy người Tả chấp lệnh Tiên cung Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông, Hữu chấp lệnh Tiên cung Thiết Diện Phán Quan – La Dương và đám người Thần Quyền Phán Quan - Tẩy Bích Thiên, Nghịch Đao Loạn Kiếm – Lý Độ đang tạm thời tu dưỡng trong tiên cung, tất cả đều chạy ra nghênh tiếp mấy người Sở Hi Thanh ở cửa tiên cung.
Nghịch Đao Loạn Kiếm – Lý Độ chính là người dạy võ đạo của trưởng phòng Sở gia ngày xưa.
Người này khoảng bảy mươi, khuôn mặt đỏ thẫm, thần thái sáng láng.
Sau khi hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh, thân thể liền run lên, trực tiếp phục xuống trước mặt Sở Hi Thanh: “Đúng là thiếu chủ, La Dương không gạt ta, thiếu chủ quả nhiên vẫn còn ở nhân thế!”
Hắn vô cùng quá đỗi, lời nói còn hàm chứa vẻ nghẹn ngào: “Lý Độ xấu hổ vạn phần, hai năm trước không thể bảo vệ thiếu chủ, bị tên súc sinh Sở Như Lai kia làm ra việc phát rồ như vậy. Lý Độ vốn tưởng rằng đời này chắc chắn sẽ ôm hận mà kết thúc, hổ thẹn trước mặt gia chủ ở dưới cửu tuyền, không ngờ bây giờ còn có cơ hội cứu vãn.”
Sở Hi Thanh nghe vậy, lập tức đi qua đỡ Lý Độ lên: “Mời giáo đầu đứng lên! Ta cũng biết chuyện ngày hôm đó, giáo đầu nào có thẹn với nhà ta? Là Kinh Tây Sợ thị ta thấy thẹn với giáo đầu mới đúng.”
Hắn vừa nói chuyện vừa nắm uyển mạch của Lý Độ, cảm ứng tình hình cơ thể của ông lão này.
Sau đó nội tâm của Sở Hi Thanh cũng thả lỏng.
La Dương nói tình hình của Lý Độ không tốt lắm, hai năm trước tuy vị này chạy thoát khỏi kinh thành, nhưng trên ngươi có có không ít ám thương.
Phiền phức hơn chính là hắn buồn bực uất ức vì cái chết của Sở Hi Thanh, lại tự đoán tuổi thọ không nhiều, không còn hơi sức báo thù, vì vậy mới chán nản, khiến cho chân nguyên từ từ tán đi, toàn thân hiện ra vẻ già nua.
Nhưng theo Sở Hi Thanh cảm ứng được, trạng thái của Lý Độ vẫn rất tốt.
Tuy rằng không thể tiến thêm một bước trên võ đạo, nhưng sống sáu bảy mươi năm nữa là không có vấn đề.
Chắc hẳn là ba viên ‘Thất đoạn Thiên Nguyên măng’ đã có hiệu quả, cộng thêm Lý Độ đã khôi phục đấu chí.
Thời kỳ toàn thịnh, Nghịch Đao Loạn Kiếm – Lý Độ cũng là nhị phẩm thượng, ngồi trong hai mươi vị trí đầu của Địa Bảng.
Tuy bây giờ đã già nua, nhưng võ lực lại cực mạnh, sức chiến đấu có thể sánh vai với hàng 50 trên Địa Bảng.
Khi chủ tớ Sở Hi Thanh và Lý Độ đang nói chuyện.
Lục Loạn Ly cũng đang nói chuyện với Húc Nhật Đông.
Một tháng trước, Húc Nhật Đông bị Lục Trầm phái đến đây, giúp Lục Loạn Ly chăm sóc Vân Hải tiên cung.
Thật ra Húc Nhật Đông rất không muốn, biết Lục Trầm chê hắn già, lại có vết thương cũ trên người, sức chiến đấu giảm mạnh.
Lúc Trầm cố ý phái hắn đến đây, nhìn như là nhờ vả, nhưng thật ra là để hắn đến đây dưỡng lão.
Đây là coi hắn như trói buộc…
Nhưng khi nhìn thấy hai người Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly cùng nhau xuống thuyền, tâm tình ủ rủ của Húc Nhật Đông lại chuyển biến tốt.
Hắn ngóng nhìn Sở Hi Thanh, ánh mắt càng ngày càng thỏa mãn, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, quan hệ của ngươi và Vô Cực Đao Quân tiến triển đến đâu rồi? Nếu như hai bên đều tình nguyện, có thể để hắn đi cầu hôn với trang chủ, ta có thể bảo các huynh đệ thuyết phục trang chủ.”
Húc Nhật Đông vốn đã rất hài lòng với Sở Hi Thanh.
Khi ở quận Tú Thủy, Sở Hi Thanh thể hiện ra mưu lược, tâm tính, thiên phú, tất cả đều khiến hắn thưởng thức.
Mà bây giờ, thiếu niên này đã là người đứng đầu Danh Hiệp Bảng, một người một đao trấn áp 500 vạn đại quân Cự linh, là Vô Cực Đao Quân vô địch trong thế hệ trẻ.
Húc Nhật Đông cho rằng, thế gian bây giờ, trừ thiếu niên trước mắt ra thì không còn ai xưng với tiểu thư nhà mình.
Có vị Vô Cực Đao Quân này giúp đỡ, sau này trang chủ không cần mệt mỏi như vậy nữa.
Lục Loạn Ly nghe vậy thì lại như mèo xù lông: “Ngươi cái lão quỷ này, nói linh tinh cái gì?”
Nàng vốn đang rất vui vẻ khi gặp lại Húc Nhật Đông, còn định hỏi hăn thương thế của vị Đông thúc này.
Nhưng khi nghe thấy câu này của Húc Nhật Đông, sắc mặt nàng nhất thời đỏ bừng, vừa quát lớn vừa giận đùng đùng mà đi vào Vân Hải tiên cung.
Cái gì gọi là hai bên tình nguyện? Người ta có thê tử rồi kia kìa, hai người còn ngọt ngào biết bao nhiêu.
Sau khi Lục Loạn Ly tiến vào cửa cung, liền đi thẳng đến Tiên Khôi các, chuẩn bị đi gặp Thần Ngao Tán Nhân.
Nàng và Sở Hi Thanh đến nơi này, mục đích là để đưa mấy trang sách Sở Vân Vân tế luyện xong đến đây, thứ hai là vì mở bảo tàng.
Tu vị của Lục Loạn Ly đã vào tứ phẩm, lại có thể mở thêm mấy tòa kho hàng trong Vân Hải tiên cung.
Ngoài ra, còn cái thần bảo mà Thần Ngao Tán Nhân đáp ứng nàng…
Trong mắt Lục Loạn Ly hiện ra một vệt chờ mong mãnh liệt.
Nếu như Thần Ngao Tán Nhân nói không sai, thần uy của cái thần bảo này sẽ không kém hơn Thái Sơ Băng Luân của Vấn Thù Y.
Đủ để đưa võ đạo của nàng tăng lên mấy cấp bậc.
Mà bây giờ, nàng đã có năng lực nắm giữ một bộ phận của thần bảo này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận