Bá Võ

Chương 1434: Bất cẩn (2)

Lúc này, tâm thần nàng hơi động, lập tức hạ đao xuống, nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt ngậm lấy vài phần kinh dị: “Ngươi bây giờ rất nhàn sao? Hay là ngươi luyện với ta một chút?”
Sở Hi Thanh vô thức muốn từ chối.
Nhìn vẻ mặt này của Lục Loạn Ly, liền biết là không có chuyện tốt.
Lẽ nào cô bé này cũng muốn chém mình giống như cha của nàng?
Hắn hơi suy nghĩ một chút, lại đè Kim Phong Ngọc Lộ đao, nở nụ cười nói: “Cũng được, ta và ngươi luyện một chút.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, để Lục Loạn Ly xả giận cũng tốt.
Nhưng chỉ hai mươi cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh liền hối hận.
Mỗi đao của Lục Loạn Ly đều là trí mạng, đều đánh vào chỗ yếu.
Mộng Ảo chi pháp của nàng đã tiến bộ rất nhiều, trong hai mươi luôn có một đao có thể che đậy năm giác quan của hắn trong chốc lát.
Còn cả những tròng mắt màu đen trên lông đuôi Khổng Tước kia, chỉ cần chúng khóa chặt Sở Hi Thanh thì hắn tâm tư của hắn sẽ hỗn loạn giây lát, chân nguyên cũng sẽ hỗn loạn theo.
Lục Loạn Ly còn dùng Đại Minh Vương Luân, dáng vẻ như không chém chết hắn thì không giảng hòa.
Kim Phong Ngọc Lộ đao của Sở Hi Thanh mới nhận hơn 200 đao, liền bị Đoạn Phong đao chém đứt.
Nhai Tí thần đao lơ lửng ở một bên lại không chịu hỗ trợ.
Đao linh chê hắn không nghiêm túc, không chịu dùng Thiên Thù Thần Ý Đao để đánh với Lục Loạn Ly, cho nên không thèm để ý.
Một trận luận bàn mà thôi, cũng xứng để nó ra sân?
Sở Hi Thanh không thể làm gì, chỉ có thể chật vật chạy trốn khắp nơi.
Hắn còn có đao chỉ, dùng chỉ thay đao, có thể sử dụng.
Nhưng dù Sở Hi Thanh có tự tin thế nào đi nữa, cũng sẽ không dùng đầu ngón tay của mình để đối kháng với một thanh thần đao nhất phẩm.
Chỉ sợ một đao liền cụt.
Hắn tê cả da đầu, lòng thầm nói lẽ nào Lục Loạn Ly muốn mưu sát chồng?
May mắn là một khắc đồng hồ sau, Lục Loạn Ly đã tự từ bỏ.
Nàng thu trường đao vào vỏ, mất hứng nói: “Ngươi đi đi, ngươi vẫn luôn nhường ta, không chịu dùng toàn lực đánh với ta, cứ trốn trốn tránh tránh, quá vô vị.”
Lúc này Sở Hi Thanh mới bình tĩnh lại, sau đó nhìn Lục Loạn Ly.
Hắn cảm thấy cô bé này hơi khác với trước kia, để cho hắn có chút không hiểu.
Lục Loạn Ly cũng nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Nàng âm thầm cười gằn, nghĩ thầm ta đã không phải Lục Loạn Ly mà ngươi có thể lừa gạt trước kia nữa rồi.
Chuyện mười ngày trước, không phải tùy tiện dỗ dành, không chịu ăn đòn là có thể bỏ qua.
Sở Hi Thanh thì lại nhìn ra ngoài lan cửa sổ, phát hiện nơi này có thể nhìn thấy cửa cung.
Tâm thần hắn hơi động, suy tư nói: “Hôm đó ngươi đã nhìn thấy chuyện của ta và Vấn Thù Y?”
Lục Loạn Ly híp mắt lại, sau đó cười gằn một tiếng, rồi bắt đầu luyện tập đao pháp của nàng.
“Vô liêm sỉ!”
Không biết nàng đang nói ai.
Nhưng Lục Loạn Ly múa đao thì đao cương tràn đầy, toàn bộ nơi này đều là năm màu sặc sỡ. Mấy chục cái lông đuôi Khổng Tước sinh sôi, tất cả tròng mắt màu đen kia đều nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thì chẳng những không sợ hãi, trái lại còn thả lỏng.
Biết nguyên nhân rồi thì dễ.
“Đó chỉ là một giao dịch, ta dùng máu Thần Dương của mình để đổi lấy thứ giải trừ độc chú cho Vân Vân.”
Sở Hi Thanh cảm giác đao ý của Lục Loạn Ly không còn ác liệt như trước nữa.
Sau đó hắn cất bước đi đến trước cửa sổ, ánh mắt thản nhiên: “Loạn Ly, ngươi cũng đoán được thân phận chân chính của ta rồi đúng không?”
“Cha ta từng có suy đoán.” Lục Loạn Ly hơi nhíu mày: “Ngươi là Sở Tranh? Nghe đồn rằng, là đích mạch cuối cùng của Kinh Tây Sợ thị.”
Đây là một chuyện khác làm cho nàng đau lòng.
Nàng đi theo Sở Hi Thanh lâu như vậy, lại không biết họ tên chân chính của hắn.
Nhưng ở phương diện này, Lục Loạn Ly cũng không có tư cách trách hắn, bản thân nàng cũng che che giấu giấu.
“Đây là tên trước kia của ta.”
Sắc mặt Sở Hi Thanh bình tĩnh: “Cũng chính là chuyện hôm nay ta muốn nói với ngươi, từ khi ngươi quen biết ta đến nay, ta có rất nhiều chuyện gạt ngươi, nhưng đều là bất đắc dĩ thôi, bây giờ là lúc thẳng thắn với ngươi.”
“Loạn Ly, ngươi chỉ biết một mà không biết hai, ngày ta bị chôn sống trong quan tài, thì ta đã chết thật rồi. Khi đó thân thể của ta rất yếu kém, bị chôn sống chết tươi trong quan tài. Mặc dù hai chúng ta có thể bò ra khỏi lăng mộ Bá Võ Vương, nhưng là do có người sử dụng Lục âm Hoàn Hồn Chú lên người hai chúng ta.”
Lục Loạn Ly nghe thấy câu nói thứ ba thì hơi sững sờ, trong mắt lóe lên một vệt đau lòng.
Trước kia nàng không nghĩ đến phương diện này, lúc này nghe Sở Hi Thanh nói vậy thì mới cảm thấy kinh sợ.
Sở Hi Thanh là người bị chôn sống! Là người chôn cùng Tần Mộc Ca!
Lục Loạn Ly không thể tưởng tượng được mùi vị bị chôn sống là thế nào?
Sau đó, nàng nghe đến mấy chữ Lục âm Hoàn Hồn Chú thì con ngươi nhất thời co rút lại.
Nàng đã nghe nói qua môn chú pháp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận