Bá Võ

Chương 442: Dung nhập (4)

Theo đó, trong đầu của Sở Hi Thanh xuất hiện rất nhiều trí nhớ và hình ảnh xa lạ, lại có một đoạn tin tức thứ hai.
---Có dùng 500 điểm võ đạo để tăng bí pháp Bạch Mã Phi Mã lên tầng thứ hai không?
Có!
---Có dùng 2500 điểm võ đạo để tăng bí pháp Bạch Mã Phi Mã lên tầng thứ ba không?
Sở Hi Thanh vẫn lựa chọn có!
Môn bí pháp này tu luyện rất phức tạp, tốn thời gian lại tốn công sức, có thể phải mất đến một hai tháng.
Sở Hi Thanh không có ý định lãng phí thời gian trên phương diện này, vẫn là trực tiếp tăng lên cho nhanh.
Sở Hi Thanh đã quyết định là cố gắng không dùng điểm võ đạo vào võ đạo, nhưng vấn đề là. . . chuyện này thật sự quá thơm!
Hình như Bạch Mã Phi Mã chỉ có ba tầng, sau khi tăng đến tầng thứ ba thì liền nhìn thấy mấy chữ (viên mãn).
Nhưng đúng lúc này, lại có một tin tức mới xuất hiện.
---Có dùng 2500 điểm võ đạo để ngộ hàm nghĩa chân chính của Bạch Mã Phi Mã, cũng hòa vào trong Dưỡng Nguyên Công không?
Chú: Sau khi dung hợp, có thể làm cho chân ý võ đạo của Bạch Mã Phi Mã bao trùm lên tất cả chiêu thức võ đạo của ngươi!
Sở Hi Thanh nhìn điểm võ đạo của mình một chút, còn 2600 điểm, vừa đủ.
Hắn nhìn Diệp Kinh Nguyên với ánh mắt quái lạ, sau đó dứt khóa lựa chọn có.
Sau đó, Sở Hi Thanh ngoài khoanh chân nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tìm hiểu xong những trí nhớ mới xuất hiện kia.
Hắn càng lúc càng kinh ngạc, những trí nhớ liên quan đến Bạch Mã Phi Mã ở trong đầu của hắn, tựa như là bắt nguồn từ bản thân hắn vậy.
Khi Sở Hi Thanh mở mắt ra thì phát hiện Diệp Kinh Nguyên đã thả sách xuống, tràn đầy kinh ngạc mà nhìn hắn.
“Khí tức của ngươi bây giờ, có hình lại vô tướng, giống thật mà là giả, lẽ nào ngươi thật sự dung nhập ‘đạo’ của Bạch Mã Phi Mã vào trong đao pháp của mình rồi?”
Sở Hi Thanh ôm quyền: “Đệ tử may mắn thành công! Không biết lâu chủ có muốn xem đao của ta không?”
“Đương nhiên muốn xem!”
Diệp Kinh Nguyên phất tay áo lên, đẩy bàn sách qua một bên. Lại giơ tay lên nhiếp một cái, một thanh Thiền Dực đao ma văn ở trong góc Tàng Kinh Lâu liền bay đến trước mặt Sở Hi Thanh.
Một thân tóc trắng áo trắng của hắn không gió mà bay: “Đến đi!”
Sở Hi Thanh không do dự chút nào, sau khi nhận đao thì lập tức chém về phía đối diện.
Một đao này của hắn, không chỉ hòa chân ý của Bạch Mã Phi Mã, mà còn gia nhập một chút lý giải và hiểu biết về ‘hư thực chi đạo’ của hắn.
Diệp Kinh Nguyên nhìn ánh đao trước mắt, lông mày trắng không khỏi hơi nhướng lên.
Hắn nhìn thấy rõ ràng ánh đao đang ở trước mắt mình, nhưng lại giống như không phải.
Nhìn trông như trái, lại tựa như là bên phải?
Cảm ứng của bản thân cũng bị quấy nhiễu thành một đoàn.
“Đao pháp tốt!’
Mãi cho đến khi ánh đao kia tiếp cận đến vị trí ba thước, thì Diệp Kinh Nguyên mới mơ hồ cảm giác được vị trí chuẩn xác của cây đao này.
Hắn giơ tay lên, vỗ vào thân của thanh Thiền Dực đao ma văn này, khiến cho nó xoay tròn rồi đóng lên nóc nhà.
Diệp Kinh Nguyên vốn định dùng ngón tay kẹp thân đao, nhưng kết quả lại phát hiện là mình không làm nổi.
“Đáng tiếc, nếu như một đao này có thể quấy rầy hiện thực thêm một bước nữa, thực sự biến hóa hư thực, thì có thể hoành hành ở dưới tam phẩm rồi . . .”
Diệp Kinh Nguyên nói đến đây thì lại cảm thấy buồn cười. Tu vị của Sở Hi Thanh bây giờ, sao có thể làm được chuyện đó? Kiểu gì hắn cũng phải tu luyện đến ngũ phẩm, tứ phẩm, thì mới có thể làm được chuyện này.
Diệp Kinh Nguyên chợt đổi giọng, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Ta đoán là, sợ rằng không có một tên dưới thất phẩm thượng nào có thể đỡ nổi một đao Bạch Mã Phi Mã này của ngươi. Đến đây, viết cảm ngộ của mình ra!”
Hắn phất tay một cái, bàn sách và giấy bút lập tức được đẩy đến trước mặt Sở Hi Thanh.
“Viết rõ ràng một chút, quyển sách này sẽ được đưa về tổng sơn, càng nhiều người đọc nó, thì ngươi càng được nhiều ‘thiện công’. Ta đoán là có rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú với một đao Bạch Mã Phi Mã này của ngươi. Tốt nhất là có thêm một bức Chân Ý Đồ. . .”
Sở Hi Thanh nhất thời cau mày.
Muốn dùng văn tự để miêu tả chính xác thứ ở trong đầu của mình, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hắn có tâm từ chối, Diệp Kinh Nguyên lại cười nhìn hắn: “Với tu vị của ngươi bây giờ, chuyện này quả thật là hơi khó. Nhưng ngươi phải nghĩ kỹ, nhất định phải viết cảm ngộ của mình xuống. Bằng không thì ngươi phải trả ba mươi ba ngày thời gian tiến vào Tàng Kinh Lâu, hoặc là 57500 lượng bạc.”
Đệ tử chân truyền hai lá tiến vào tầng tám Tàng Kinh Lâu một ngày, sẽ mất 2500 lượng bạc. Chân truyền ba lá thì sẽ giảm xuống còn hai ngàn lượng.
Đệ tử nội môn thì đắt hơn, một ngày phải bốn ngàn lượng bạc.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại sửng sốt: “Không phải đã nói hai mươi ngày hoặc là năm vạn lượng bạc rồi sao?”
“Là ta nhớ nhầm.”
Diệp Kinh Nguyên vuốt chòm râu bạc trắng, mặt không biến sắc: “Bí phẩm tứ phẩm, làm sao có thể rẻ như vậy?”
Hắn cũng là do thấy hàng sáng mắt, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Nếu ngày hôm nay không làm rõ chuyện Sở Hi Thanh có thể hòa Bạch Mã Phi Mã vào trong đao pháp, thì tối nay hắn đừng hòng an tâm nhập định, tu luyện Dưỡng Nguyên Công.
Diệp Kinh Nguyên thầm nghĩ, nếu tên nhóc này không viết, vậy hắn sẽ tăng giá đến mười lăm vạn lượng, hoặc là sáu mươi ngày thời gian tiến vào tầng tám Tàng Kinh Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận