Bá Võ

Chương 2206 - Cuộc chiến Thương Khung Sơn

‘Thương Khung sơn’ nằm ở phía bắc bộ Lương Châu, vô số kiến màu đỏ thắm bay đầy trời, che khuất cả ánh mặt trời.
Nơi này cũng có biển lửa ngợp trời, đốt thủng chín tầng mây, hình thành một bức tường lửa cực lớn, ngăn cản đàn kiến xuôi nam.
Ngọn lửa này là do thuật sư của Đô Thiên thần cung tạo ra.
Đô Thiên thần cung là thần tông gần Lương Châu nhất, vì vậy khi Đại La Nghĩ tộc bắt đầu đột phá phong ấn, Đô Thiên thần cung có phản ứng nhanh nhất, lập tức tăng binh trên ‘Thiên Khung sơn’, ý đồ ngăn cản Đại La Nghĩ tộc xuôi nam.
Chỉ là biển lừa ngợp trời này chỉ có tác dụng với Đại La Nghĩ tộc bình thường, chứ không thể phong tỏa kiến quân có thực lực mạnh mẽ.
Hiện giờ, có thể thấy rất nhiều ánh sáng đỏ đột phá tường lửa, giao chiến với võ tu của Đô Thiên thần cung.
Đám kiến quân cao giai này có tố chất thân thể đủ để chống lại võ tu nhị phẩm tam phẩm, hơn nữa số lượng rất nhiều. Trong đó còn có những cá thể mạnh mẽ, thậm chí có thể sánh vai với nhất phẩm.
Điều đáng mừng là, đám kiến quân cao giái này bị phong ấn quá lâu, đã mất hóa thể mô phỏng của chúng, hiện giờ chỉ có thể tác chiến bằng bản thể. Năng lực chiến đấu của chúng đều kém hơn võ tu cùng cấp, khá tương tự với Cự linh.
Nhưng dù vậy, sau khi Đô Thiên thần cung động viên toàn bộ hơn 300 vị trưởng lão trong tông môn, mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ phòng tuyến.
Lúc này, Thần Chỉ Đô Thiên – Trần Nại Lạc mặc một thân áo đỏ, dung mạo xinh đẹp tựa như yêu đang đứng trên đỉnh ‘Thiên Khung sơn’, hắn đang phóng tầm mắt nhìn lên không trung.
Hắn nhìn như không có bất cứ hành động nào, cũng không tham dự chỉ huy tác chiến.
Nhưng mà tất cả đệ tử của Đô Thiên thần cung đều biết, vị cung chủ này của bọn họ mới là người chịu áp lực lớn nhất.
Bảy con kiến Siêu Phẩm bên đối diện, đều là do Trần Nại Lạc áo chế.
Vị siêu nhất phẩm từng nổi danh với Chiếu Thế Ma Đăng – Tông Thần Hóa này, tuy rằng những năm gần đây có hơi vắng lặng, thanh danh lu mờ.
Nhưng mà cuộc chiến ngày hôm này, Trần Nại Lạc lại thể hiện thực lực đạt đến Bán Thần đỉnh phong, tiếp cận với tầng thứ Gần Thần!
Hắn sững sững trên đỉnh ‘Thiên Khung sơn’, giống như cột chống trời, chống đỡ một nửa bầu trời bên này.
Mà lúc này, mấy vị trưởng lão của Đô Thiên thần cung đứng ở sau lưng Trần Nại Lạc đều đang kêu gào, hoặc là truyền tin, tất cả đều là sắc mặt tái nhợt, lòng như lửa đốt.
“Quận binh quận Thiên Dương đã đến chưa? Còn 70 dặm? Bảo bọn họ tăng tốc, nói cho quận úy quận Thiên Dương, bọn họ không đến thì không cần đến nữa.”
“Quận binh quận Cảnh Thành đến chưa? Đến rất đúng lúc, quận úy quận Cảnh Thành không hổ là người do Đô Thiên thần cung chúng ta bồi dưỡng. Bảo bọn họ bày trận dọc theo phòng tuyến, cẩn thận lòng đất. Đám kiến này cũng rất giỏi đào đất.”
“Phải nghĩ biện pháp triệu tập thêm một thuật sư, cường độ của tường lửa không đủ, còn phải cẩn thận chúng đột phá từ lòng đất.”
“Lại phái một sứ giả đến Ung Châu, bảo bọn họ mau xuất binh. Một khi đám kiến này ‘nghĩ hóa’ ở quy mô lớn, vậy thì xong đời! Đến khi đó không phân biệt đâu là người đâu là trùng, tai nạn 19 vạn năm trước sẽ tái hiện ở tây vực Thần Châu. Ngàn vạn bách tính của tây vực cũng là mười không còn một! Đám quan to đại tướng, danh gia vọng tộc kia, bọn họ cho rằng bọn họ có thể sống?”
“Quy Nguyên kiếm phái đâu? Bọn họ còn chưa đến? Đến rồi, chỉ có 9000 kiếm tu, đang bày trận ở ‘Thiên Tượng sơn’? Đáng chết, sao lại chọn chỗ đó? Ta còn hi vọng bọn họ yểm trợ cánh cho chúng ta.”
“Vô Cực Đao Quân đâu? Đã thông báo cho Vô Cực Đao Quân chưa?”
“Cục diện bây giờ, chỉ có Vô Cực Đao Quân mới có thể ứng phó. Hắn là truyền nhân của Huyết Nhai, nhất định phải đến.”
“Nói câu khó nghe, chúng ta có triệu tập nhiều binh lực hơn nữa, có nhiều võ tu hơn nữa cũng vô dụng. Chỉ có Vô Cực Đao Quân…”
Trần Nại Lạc không khỏi liếc mắt nhìn mấy vị trưởng lão ở phía sau.
Vẻ mặt của mấy vị này đều hơi lúng túng, tất cả đều né tránh ánh mắt của hắn.
Trần Nại Lạc ‘Hừ’ một tiếng, rồi đưa mắt nhìn về phía trước.
Hắn biết mấy người này đang nói bóng nói gió, muốn để hắn đích thân liên lạc với Lý Trường Sinh, cầu viện với Vô Tướng thần tông.
Nhưng mà mấy năm trước, Đô Thiên thần cung bọn họ cũng tham gia vào việc ngăn chặn truyền thừa Thần Ý Xúc Tử Đao.
Thời điểm này, Trần Nại Lạc nào có mặt mũi đi cầu viện với Vô Tướng thần tông?
Mà chỉ mười cái hô hấp sau, Trần Nại Lạc liền thở dài một tiếng.
Đã đến nước này, cũng chỉ đành nhận mất mặt.
Bản thân mình mất mặt, dù sao cũng tốt hơn là đệ tử mất mạng.
Càng ngày càng nhiều Đại La Nghĩ tộc lao ra khỏi ‘Vạn Quật sơn’, mấy nhà thần tông và ma môn đã có chút không ngăn nổi.
Lực lượng của Đô Thiên thần cung chỉ có thể chống đỡ tối đa hai ngày nữa.
Nếu không có lực lượng lớn hơn tham gia, như vậy trận chiến này sẽ kéo dài, Đô Thiên thần cung sớm muộn gì cũng xuất hiện tử thương nặng nề.
Trần Nại Lạc lấy một tấm phù lục màu tím bầm ra, tấm phù tự động bốc cháy.
Đây là một tấm Thiên Cương phù ‘Mộng Huyễn Phao Ảnh; mà Đô Thiên thần cung chiếm được từ Chập Long.
Trần Nại Lạc dùng ở đây, chỉ vì một giấc mơ thành sự thật, liên lạc với Lý Trường Sinh ở xa mười vạn dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận