Bá Võ

Chương 1903: An Bắc quân là An Bắc quân của tổng soái (2)

Sở Vân Vân nghe đến đây, tâm thần không khỏi hoảng hốt.
Nàng nghĩ đến những câu nói của Sở Hi Thanh nói với nàng trước khi đi.
Dù sao bọn họ cũng là người thân của ngươi, mà máu mủ tình thâm. Ngươi có cố kỵ, hoặc không đành lòng cũng là chuyện bình thường.
Vân Vân ngươi không cần phải làm bẩn tay mình, hỏng danh tiếng của mình vì bọn họ. Lần này, nếu ngươi gặp phải bọn họ, không ngại thả bọn họ rời đi, cho bọn họ một cơ hội sửa sai, làm lại cuộc đời.
Phế bỏ tu vị? Không thích hợp không thích hợp. Nhân tộc chúng ta tu hành gian nan, võ tu nhị phẩm hiếm thấy biết bao? Một khi phế bỏ tu vị, liền không tu luyện được nữa. Dù chỉ dùng Trấn Nguyên Đinh thì cũng sẽ tổn hại đến nguyên khí của bọn họ.
Chờ ngày sau chúng ta giải quyết cẩu hoàng đế và Tần Phụng Tiên, tự nhiên có thể bắt bọn họ ra roi trên sa trường, để bọn họ chiến đấu với Cự linh chuộc tội, há không phải rất tốt sao?
Sở Vân Vân không khỏi cười khổ.
Khi đó nàng nghe thấy mấy lời này, thật sự cho rằng đó là ý tốt của Sở Hi Thanh, lo lắng nàng lòng dạ mềm yếu.
Mình lại không hiểu bằng vị tộc lão Tần Phương ở trước mắt này.
Sở Vân Vân bị một lời này thức tỉnh, ý nghĩ liền như gương sáng.
Mục đích của Sở Hi Thanh vẫn luôn rất rõ ràng, tâm chí của hắn cứng rắn như nham tịch, không thể lay động.
Hắn chính là một diệt trừ toàn bộ Thiết Sơn Tần thị, ít nhất cũng phải diệt trừ hơn nửa.
Chỉ có như vậy, phu thê bọn họ mới có thể khống chế Thiết Sơn Tần thị, mới có thể chưởng khống những tộc nhân tầng dưới chót của Tần gia.
Tầm nhìn của Sở Hi Thanh rất xa, thậm chí đã nhìn thấy viễn cảnh sau khi tiêu diệt Kiến Nguyên đế.
Chưa diệt trừ những tộc lão này, Tần thị chắc chắn sẽ trở thành mối họa của hoàng triều mới.
Đây chính là chỗ Sở Hi Thanh hơn nàng.
Mặc kệ là tâm tính, quyền mưu, tầm nhìn… thì Sở Hi Thanh đều hơn xa nàng.
Vì vậy, nàng cùng lắm là làm một danh tướng chinh chiến sa trường.
Mà Sở Hi Thanh… hắn thật sự có thể trở thành một đế vương!
Cũng chỉ có tuyệt đại kiêu hùng như hắn, mới có thể khống chế Thiết Kỳ Bang, đùa bỡn đám người có dụng tâm khác trong lòng bàn tay.
Sở Vân Vân hít thở thật sâu, thu hồi Nghịch Thần Kỳ vào trong tay áo.
“Ngươi đi đi, sinh tử họa phúc, đều là do mình chọn!”
Tuy rằng Sở Hi Thanh không có ý tốt, nhưng đúng là đã cho bọn họ một cơ hội nữa.
Nếu như đám người này dừng tay đúng lúc, tự nhiên có thể chết già.
Nhưng nếu như đám người này ngu xuẩn, thật sự cấu kết với Cự linh, ra tay phá hoại cuộc chiến Nghiêm Châu.
Như vậy Nghịch Thần Kỳ trong tay nàng, chắc chắn sẽ không để đám người này nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
Sắc mặt Tần Phương suy yếu, cả người như già đi hai mươi tuổi.
Ánh mắt của hắn tối tăm: “Mộc Ca, đừng quên ngươi là gia chủ Thiết Sơn Tần thị, phụ thân ngươi đã đích thân giao Tần gia cho ngươi. Mộc Ca, lẽ nào ngươi thật sự muốn Tần gia ta sụp đổ, muốn Tần gia vạn kiếp bất phục?”
“Bây giờ ta không phải là gia chủ Tân gia gì cả, mà là thê tử của Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh!”
Sở Vân Vân nghiêng người, chắp tay sau lưng nhìn lá cờ hai màu xích kim ở phía sau.
Trên đó viết ‘Trấn Bắc đại tướng quân, Tổng đốc quân chính sự năm châu Băng U Cực Tuyệt Nghiêm! Sở’, lá cờ này vẫn đang bay phần phật trong gió.
“Phu quân ta nhận được truyền thừa của Huyền Hoàng thủy đế, có long khí gia thân, tự nhiên có thể ngự cực thiên hạ, nắm giữ Thần Châu! Ta thân là thê tử của hắn, tự nhiên phải càn quét và san bằng tất cả các chướng ngại!”
“Giống như mệnh lệnh của ta ở ‘Thắng Tiệp quân’ và ‘Thiên Ninh quân’, tại bốn châu Băng U Cực Tuyệt, cấu kết với triều đình Đại Ninh và thân mật với Tần Phụng Tiên chính là tội. Bản soái tất phải diệt trừ!”
Con ngươi Tần Phương nhất thời co rút kịch liệt.
Hắn nghe ra ý quyết đoán trong lời nói của Sở Vân Vân.
Thiết Sơn Tần thị bây giờ, đang ngăn cản đường của phu thê bọn họ.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, hắn lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Sở Vân Vân hơi nhu hòa: “Nhiều nhất là nửa tháng, ta sẽ dùng các loại linh dược và thần kim ở Nghiêm Châu để chiêu mộ binh mã, dự trù trăm vạn lính mới, dùng để chinh phạt hai châu Nghiêm và Sương.”
“Nếu người của Thiết Sơn Tần thị có chí sa trường, muốn nổi bật hơn người, có thể gia nhập vào lính mới. Chỉ cần bọn họ có thể lập công, ta và Hi Thanh sẽ đối xử bình đẳng, vui lòng ban danh ban tước.”
Tần Phương nghe vậy thì sững sờ, vẻ bi thương và phẫn hận trong lòng cũng nhạt đi mấy phần.
“Mộc Ca!” Hắn chắp tay, sắc mặt nghiêm túc: “Thiết Sơn Tần thị đích thực là có lỗi với ngươi. Nhưng tộc nhân Tần gia không phải đều là người cùng một đường với đám người Tần Phi, Tần Phụng Tiên. Rất nhiều tộc nhân đều sùng kính và trung thành với ngươi. Xin phu thê các ngươi phân biệt rõ ràng, đừng để bọn họ lạnh lòng.”
Sở Vân Vân không để ý lắm, chỉ phất phất tay.
Người có năng lực và trung thành với nàng trong Thiết Sơn Tần thị, nàng đều hiểu rõ trong lòng.
Tổng cộng khoảng 300 người mà thôi, phần lớn đều bị Tần Thắng xa lánh, thậm chí là trục xuất ra khỏi quân.
Những người này chính là căn cơ để nàng và Sở Hi Thanh khống chế bắc địa trong tương lai, sao nàng có thể bạc đãi bọn họ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận