Bá Võ

Chương 1837: Nghịch Thần lực (4)

Đúng như Tiếu Cuồng Long dự đoán, mấy người bọn họ vừa tham dự vào, cuộc chiến này đã kết thúc trong vòng sáu mươi hô hấp, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Đám Cự linh và võ tu vây giết Sở Hi Thanh kia, có khoảng một phần ba chết trong tay bọn họ, những người còn lại đều chết dưới tay Sở Vân Vân.
Sau đó Sở Vân Vân cũng không tham dự chiến đấu, mà cầm Nghịch Thần Kỳ đứng ngoài quan sát.
Vị này chỉ dùng đôi mắt màu xanh lam của mình quét qua mọi người ở đây, tất cả chiến đấu đều kết thúc luôn.
Tiếu Cuồng Long thấy rất hối hận.
Sau này bọn họ muốn ngăn cản Sở Hi Thanh thì sẽ càng khó khăn hơn, càng khó tổ chức nhân thủ hơn.
Mà sau khi mọi người tập trung ở trên tế đàn, Sở Hi Thanh lại ngửa đầu nhìn mấy vị cự thần kia: “Bây giờ các ngươi có thể trở về! Dựa theo ước định, trong ba năm này, Vô Tướng thần tông sẽ tăng mười ngày tắm nắng và hít thở cho các ngươi. Mười năm tiếp theo, chúng ta sẽ cung cấp đồ ăn tốt hơn cho các ngươi.”
Dựa theo Thần khế của bọn họ, thật ra Vô Tướng thần tông không cần cung cấp thêm thù lao.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn muôn lung lạc đám cự thần này, muốn bọn họ phát huy tác dụng, thì nhất định phải cho bọn họ một ít ngon ngọt.
Mấy vị cự thần Siêu Phẩm nghe vậy thì không khỏi hiện ra vẻ vui mừng, một cái trong đó thậm chí còn liếm môi.
Bọn họ vui vẻ vâng lời, sau đó thân thể liền tan rã, hóa thành một bãi máu thịt.
Sắc mặt Thần Đa La lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh và tòa tế đàn dưới chân Sở Hi Thanh.
Hắn lập tức cười gằn một tiếng: “Thái Vi Viên sao? Trước kia ta cũng nghe nói đến chuyện của bọn họ. Bọn họ trêu chọc phải người không nên trêu chọc, cũng tham dự vào chuyện không nên tham dự, các ngươi có thể nhận được lợi ích từ Thái Vi Viên, nhưng cũng có thể vì thế mà đưa đến tai ương ngập đầu cho Vô Tướng thần tông các ngươi.”
“Còn nữa, đừng cho rằng các ngươi tiến vào trong thì an tâm không lo, chỉ cần vị trí của Thái Vi Viên bại lộ, những thế lực và thần linh đang nhìn chằm chằm vào Thái Vi Viên kia, chắc chắn sẽ có biện pháp tiến vào trong, các ngươi chỉ là chiếm tiên cơ mà thôi.”
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, ôm quyền về phía Thần Đa La: “Đa tạ Thần Đa La điện hạ nhắc nhở, Sở mỗ nhất định sẽ cẩn thận.”
Thật ra hắn cũng nghĩ đến, có nên đưa mấy người Thần Đa La và Thần Xích Hỏa vào trong Thái Vi Viên hay không.
Nhưng Thần Đa La và Thần Xích Hỏa đều là Cự linh, không thể thông qua truyền tống trận này.
Hơn nữa, hoàn cảnh trong Thái Vi Viên đặc thù, ngăn cách trong ngoài, chẳng may hai vị thần linh này lừa gạt bọn họ, làm chuyện gì ở bên trong đó, lưu lại đòn bí mật gì đó, vậy thì sẽ có hậu hoạn vô cùng.
Thần Đa La nghe vậy thì không tỏ ý kiến, gật đầu một cái rồi thân thể cũng sụp đổ, hóa thành một bãi máu thịt bùn nhão.
Thần Xích Hỏa thì lại nhìn về phía đầu Sở Hi Thanh với ánh mắt không cam lòng và phẫn hận.
Hai cái xương sườn của hắn vẫn ở trong hồn hải của Sở Hi Thanh, hóa thành Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, nguyên thần của Thần Xích Hỏa cũng thoát thể mà đi, trở về Vạn Ma quật.
Do Thần khế hạn chế, hắn cũng không có hơi sức chống lại mệnh lệnh của Sở Hi Thanh.
Trong thời gian ngắn, Thần Xích Hỏa không thể làm gì Sở Hi Thanh, cũng không thể lấy lại xương sườn của mình.
Sau khi hai vị thần linh này rời đi, Sở Hi Thanh nhìn về phía Sở Vân Vân.
Hắn cười khổ một tiếng: ‘Xem ra tinh huyết và tinh hồn của tám Cự linh nhị phẩm là chưa đủ, ngươi bảo nó phun ra một chút đi.”
Nó ở đây chính là Nghịch Thần Kỳ.
Tòa trận pháp dưới chân bọn họ cần máu tươi và tinh hồn của một con Cự linh nhất phẩm để khởi động, nhưng mà Hoàng An Thế và Hoàng Triết Vũ đều bị Nghịch Thần Kỳ nuốt chửng, bây giờ bọn họ phải đối mặt với hoàn cảnh lúng túng này.
Lúc Sở Hi Thanh nói chuyện, mới phát hiện vẻ mặt khác thường của Sở Vân Vân.
Hắn cau mày, nghi ngờ hói: “Có gì không đúng sao?”
“Là vị Thiên Viêm Kiếp Hỏa – Mã Thiên Diễm kia!”
Sở Vân Vân một tay xoa cằm, suy tư: “Người này có chút vấn đề, hình như ta không thể giết hắn.”
Lúc nãy, nàng đã đánh nổ Mã Thiên Diễm thành một đoàn diễm quang, tiêu tan trong thiên địa.
Cái này rất kỳ quái, tựa như bản chất của Mã Thiên Diễm không phải sinh linh, mà là một đoàn khói lửa vậy.
Hơn nữa, Sở Vân Vân cảm ứng được người này giống như không chết, Nghịch Thần Kỳ không thôn phệ được gì cả.
Nàng lập tức lắc đầu, không suy nghĩ việc này nữa.
Dù Mã Thiên Diễm không chết, thì cũng chỉ cần giết hắn lần nữa là được.
Sau đó, Sở Vân Vân vỗ vỗ Nghịch Thần Kỳ đang trôi nổi bên cạnh.
Cán thương kia chỉ hơi run rẩy một cái, rồi không có phản ứng gì nữa.
Trên mặt Sở Hi Thanh không khỏi hiện ra ý cười bất đắc dĩ: “Ngoan, lần sau ta lại để cho ngươi ăn ngon hơn.”
Lúc này Nghịch Thần Kỳ mới rung động kịch liệt, không cam lòng mà ‘nôn’ một chút tinh hồn và máu tươi của Hoàng An Thế ra ngoài.
Nó không chỉ là ‘nôn’ thôi.
Hoàng An Thế đã Hồi Sóc thành nguyên khí tinh thuần trong thiên địa, vì thế nên trong quá trình ‘nôn’ này, Nghịch Thần Kỳ còn nhất định phải hoàn nguyên một bộ phận.
Một cái chớp mắt tiếp theo, toàn bộ tế đàn đều rung chuyển ầm ầm, bắt đầu chuyển hóa thành lực lượng thái hư càn khôn.
Khoảnh khắc này, Sở Vân Vân bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía nam, ánh mắt của nàng rất ác liệt.
“Thật can đảm!’
Bên kia là một vài ngọn lửa đang tụ tập lại, sau đó hóa thành diễm quang, rồi cấp tốc dung nhập vào trong tế đàn, cũng nhờ thế mà thoát khỏi mũi thương của Sở Vân Vân.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài phàm giới, tại một mảnh hư không rộng lớn vô bờ, một cự thần khổng lồ đang ngồi trên vương tọa bỗng nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt của hắn sắc bén, nhìn xuyên qua tầng tầng trở ngại, chú ý đến Đông Hải ở Thần Châu.
Ánh mắt Cự thần đầu tiên là nghi ngờ khó hiểu, sau đó lại hiện ra tức giận và sát cơ: “Vô năng!”
Theo giọng nói của cự thần, từng mảng từng mảng không gian ở phía trước bị vỡ vụn. Một bàn tay khổng lồ che trời và thần lực vô tận đang hiện ra và gắn kết ở trên không trung của Đông Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận