Bá Võ

Chương 551: Quân thần thức tỉnh (2)

Lục Loạn Ly đi tìm manh mối của cột cờ Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt Vương ở khắp đường khẩu, nên cũng cảm thấy rất đuối lý.
Nếu như còn không giúp Sở Hi Thanh coi chừng mảnh cơ nghiệp này, Lục Loạn Ly tự nghĩ mình không còn mặt mũi gặp mặt Sở Hi Thanh.
Còn về phần đàn chữ Loạn của nàng, thì Lục Loạn Ly căn bản là không lo lắng.
Không biết vô tình hay cố ý, mà Sở Hi Thanh đưa quá nửa gian tế và nội quỷ vào trong đàn chữ Loạn của nàng.
Vì vậy mà đàn chữ Loạn cũng như tên của nó, cực kỳ loạn.
Những người này đều rất có bản lĩnh, rất lợi hại, bọn họ bảo mệnh là không có vấn đề.
Nếu như những người này dám không ra sức, vậy thì cũng hợp ý của Lục Loạn Ly, khi đó nàng có thể danh chính ngôn thuận mà đá bọn họ ra khỏi Tây Sơn Đường rồi.
Sau khi mấy người này rời đi, liền đến lượt Lý Thần Sơn.
Giọng nói của Sở Vân Vân nghiêm nghị, phân phó: “Ta không cần binh trận, cũng không biết binh pháp. Lý đàn chủ xuất thân từ Thần Sách Đô, ở trong quân ngũ nhiều năm, tinh thông chiến trận. Vì thế, chuyện nghênh địch chính diện, liền do Lý đàn chủ toàn quyền phụ trách, ta không nhúng tay vào. Nhưng phải nhớ là, cố gắng giảm thiểu thương vong của phe ta, thà rằng chiến công nhỏ hơn một chút, cũng không thể để cho các huynh đệ uổng mạng.”
Lý Thần Sơn lại nhìn Sở Vân Vân, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và mờ mịt.
Hắn thầm nghĩ vị thiếu nữ trước mắt này, thật sự không biết binh pháp sao?
Thiếu nữ vẫy tay một cái, liền có một cái bản đồ tỉ mỉ.
Có thể thấy nàng cực kỳ quen thuộc với địa hình và địa thế của Tây Sơn, ngực có núi sông.
Nàng cũng phân phó và an bài rất trật tự rõ ràng, rất có kết cấu.
Tuổi rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tất cả lời nói lại khiến cho người ta nghe lọt, cũng tin phục lời nói của nàng.
Lý Thần Sơn không tự chủ được mà lại nghĩ đến vị thống soái ở phương bắc, người đã thống lĩnh Thần Sách Đô bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hai người bọn họ. . . thật sự là rất giống. . .
Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Sau đó, Lý Thần Sơn liền thu hồi tâm tư: “Mạt tướng tuân lệnh, nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Đơn giản là phối hợp với ba ngàn xạ thủ của Ngụy Đương, chặn giết chín ngàn quận quân kia trong khe núi mà thôi, có gì khó đâu?
Tuy nhiên, hắn lại không tự chủ được mà dùng đến cách nói khi còn ở quân ngũ phương bắc.
Sở Vân Vân hơi ngẩn ngơ, sau đó không để ý lắm mà khoát tay áo một cái, ra hiệu Lý Thần Sơn đi làm việc.
Sau đó, nàng nhìn về phía hai vị nam tử trung niên.
Đây là hai phó đàn chủ xuất thân từ Tây Sơn.
“Lý phó đàn chủ, Trương phó đàn chủ, những gì ta bố trí, các ngươi đã nghe rõ chưa? Các ngươi đều là Thần xạ thủ trong đường khẩu, đều xuất thân từ Tây Sơn. Chắc hẳn cũng biết ai là người có xạ thuật tốt ở trong những thợ săn kia.”
“Trong đường bây giờ có một trăm cây cung lớn hai mươi lăm thạch, ta hi vọng các người chọn năm mươi vị thần xạ, bò lên đỉnh hai ngọn núi này, khống chế toàn trường từ trên cao. Ta không bảo các ngươi tham gia chiến sự, chỉ yêu cầu các ngươi khóa chặt các cao thủ từ thất phẩm trở lên của đối phương.”
Sở Vân Vân đúng là dự định giao tất cả chiến sự chính diện cho Lý Thần Sơn, nhưng vẫn phải an bài một số chi tiết nhỏ.
Ví dụ như bên trong quận quân còn có năm mươi vị võ tu thất phẩm, năm vị võ tu lục phẩm thượng. Nội tình của Tây Sơn Đường và thợ săn Tây Sơn vẫn kém một chút.
Trong lòng Sở Vân Vân thầm nghĩ, nếu như nội quỷ ở trong đường lại nhiều hơn một chút thì tốt rồi.
Nhưng đúng lúc này, có một đoàn người mặc trang phục thợ săn xuất hiện ở phía trước.
Tuổi bọn họ không giống nhau, hoặc là đang tuổi tráng niên, hoặc là già lọm khọm.
Tuy nhiên, sắc mặt của bọn họ đều là tái nhợt và nghiêm nghị.
Lục Loạn Ly nhận ra những người này, tất cả đều là thủ lĩnh của thợ săn Tây Sơn.
Bọn họ chạy đến đây vào thời điểm này, chỉ sợ là vì không yên lòng với Tây Sơn Đường và với Sở Vân Vân.
Lục Loạn Ly vốn còn có hơi lo lắng, sợ Sở Vân Vân không ứng phó được.
Nhưng không lâu sau, nàng liền nhìn thấy sắc mặt của đám thủ lĩnh thợ săn này nhẹ nhõm hơn một chút.
Lục Loạn Ly sinh lòng tò mò, tiến lại gần hơn để lắng nghe, sau đó liền nghe thấy Sở Vân Vân nói: “. . .Lần này, tất cả kế hoạch dụng binh, mưu tính, đều là huynh trưởng của ta dặn dò trước rời đi. Các ngươi không tin ta, cũng nên tin huynh trưởng của ta! Huynh trưởng của ta ở xa vạn dặm, hộ tống bạn vào kinh, là loại người nhân hậu và cao thượng đến thế nào chứ? Hắn có thể đưa các ngươi vào chỗ chết sao?”
“Thật ra thì chư vị có gì phải lo lắng đâu? Trận chiến ngày hôm nay, mười bốn phân đàn của Tây Sơn Đường ta, 1400 người đều đi đằng trước. Nếu như trận chiến này có thể thắng, các ngươi toàn lực giúp ta. Nếu như tình thế không ổn, như vậy thì thợ săn các ngươi có thể bỏ chạy trước.”
“Chung quanh đây đều là rừng núi, mọi người đều trốn vào trong núi một thời gian, đám quận quân kia có lợi hại đến đâu thì cũng không làm gì được các ngươi. Bây giờ chư vị đều bị đám tặc phỉ kia bóc lột thậm tệ, trong nhà có thể còn bao nhiêu của cải? Chút tài sản đó không cần cũng được. Huynh trưởng của ta đã nói trước, nếu như chư vị có tổn thất, Tây Sơn Đường chúng ta sẽ bồi thường hết cho các ngươi.”
Lục Loạn Ly cảm giác giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của Sở Vân Vân lại như ngậm lấy ma lực, có thể an ủi nhân tâm, khiến cho mọi người không tự chủ được mà nghe theo và tin phục.
Nàng không khỏi lấy làm kỳ lạ mà ‘chậc chậc’ hai tiếng.
Nếu như không có trận chiến ngày hôm nay, nàng cũng không biết Sở tiểu muội ốm yếu này lại là một người lợi hại như vậy.
Nhưng mà cũng đúng, Hổ huynh nào có Cẩu muội?
Chứng tỏ ngày thường Sở Hi Thanh dạy dỗ rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận