Bá Võ

Chương 996: Hung thủ (5)

Trước khi hắn lên đường, Sở Vân Vân cũng đã nhắc với hắn chuyện này.
Đối với một sinh linh từ Sát linh diễn hóa thành thần thú như tiểu Tóc Húi Cua, nơi này chính là thiên đường của nó.
Sở Hi Thanh cũng có thể hấp thu một loại cương sát mạnh mẽ, cường hóa uy lực đao cương của hắn trên diện rộng.
Hắn đã có mục tiêu rồi.
Trong bản đồ mà Sở Vân Vân đưa cho hắn, đã đánh dấu năm nơi có cương sát đỉnh cấp nhất.
Nhưng vào thời điểm này, Sở Hi Thanh tạm thời không chú ý đến những thứ này.
Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, cảm nhận phương hướng một chút, sau đó lập tức mở hai cánh Bạch Hổ ra, lao nhanh về phía nam.
Chắc hẳn Sở Mính rơi vào phương hướng này, không biết bây giờ đã chết hay chưa?
Hi vọng hắn chạy đến nơi thì có thể nhìn thấy hung thủ giết người và sử dụng Thiên Nguyên từ hạch.
Tuy rằng hắn và Sở Mính cách nhau không xa khi ở trong đường hầm không gian kia, nhưng sau khi rơi xuống thì lại cách nhau tận hơn ba mươi dặm.
Sở Hi Thanh lướt qua một rừng cây màu đỏ, hắn mới đi được năm dặm thì liền nhìn thấy Lãnh Sát Na lao ra khỏi rừng rậm.
Tay hắn vẫn nâng quan tài băng của Phương Bất Viên, tốc độ lại cực nhanh, còn vượt qua hai cánh Bạch Hổ của Sở Hi Thanh một đường.
Sau khi hai người gặp nhau, đều liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó tiếp tục chạy nhanh về phía nam.
Thân hình bọn họ như thuấn ảnh, chỉ không đến mười cái hô hấp, bọn họ đã nhìn thấy bóng người của Sở Mính ở phía trước.
Lúc này, không biết vô tình hay cố ý mà Lãnh Sát Na đã giảm tốc độ khi đến gần hiện trường.
Hắn vốn chạy ở phía trước Sở Hi Thanh, bây giờ lại tụt xuống phía sau Sở Hi Thanh.
Tốc độ của Sở Hi Thanh vẫn nhanh nhẹn như cũ, bóng người như sương như khói mà rơi vào phía trước Sở Mính.
Hắn nhìn Sở Mính một chút, chỉ thấy sắc mặt nữ tử này tái nhợt, trên mặt còn hàm chứa kinh hãi.
Trên cổ họng lại có một vết thương của kiếm, nhưng Sở Mính đã bịt chặt nó, Sở Hi Thanh nhìn không rõ lắm, chỉ thấy có máu tươi chảy ra như suối.
Hai đạo thị Sở Sơn và Sở Thạch thì đứng ở hai bên của Sở Mính, mỗi người đều cầm kiếm trong tay, thần thái cảnh giác đề phòng như chim sợ cành cong.
Sở Hi Thanh quan sát Sở Mính một chút, sau đó nói với vẻ tiếc nuối: “Ngươi còn chưa chết à?”
Mặt Sở Mính lập tức đen xì như đáy nồi.
Cái tên này đang nói cái gì? Mong chờ nàng chết sao?
Nhưng Sở Hi Thanh vừa đến, cũng làm cho nội tâm của nàng buông lỏng hưn.
Chuyện này có nghĩa là nàng đã chuyển nguy thành an.
Tên nội quỷ kia có lợi hại đến đâu đi nữa, thì cũng không dám giết người ở ngay trước mặt Sở Hi Thanh.
Cũng đúng lúc này, mấy người Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm, Bạo Kiếm – Quách Nộ, và vợ chồng Vương Hi Trúc và Tiết Đình Hữu cũng chạy đến, bọn họ đều thi triển thuật ngự không để bay đến đây.
Vương Hi Trúc nhìn Sở Mính một chút, lại nhìn chung quanh: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tuy rằng nàng không thích Sở Mính này, nhưng cũng không muốn thấy nữ tử này gặp chuyện.
Trước khi tông môn tìm được Thiên Địa căn, cứ để Sở Mính chặn đao cho Sở sư đệ là được.
Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm thì lại chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Biến cố lần này giống hệt lần trước, hiển nhiên là trong chúng ta có nội quỷ. Mục tiêu của hắn bây giờ là Sở sư muội, chỉ là lần này Sở sư muội khá may mắn, không chết ở dưới kiếm của người kia.”
“Ta nào có may mắn! Đây là ta sử dụng một quả Nam Đẩu Thế Tử phù mà mẫu thân ta cho.”
Sở Mính hừ một tiếng, vì vết thương ở cổ họng nên giọng nói hơi khàn khàn: “Nếu như vừa rồi ta chậm một chút, thì bây giờ ta đã chết rồi!”
Sau đó, nàng dùng ánh mắt thâm độc để nhìn về phía Lãnh Sát Na: “Người vừa rồi dùng chính là kiếm pháp Thần Hư Cửu Cung kiếm, kiếm ý chính là ‘Nhật bất di quỹ, thốn âm nhược tuế’!”
Thời khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lãnh Sát Na.
Tính cách Bạo Kiếm – Quách Nộ khá nóng nảy, lúc này đã rút kiếm ra khỏi vỏ, tiến lên một bước: “Lãnh sư đệ, khi Phương sư huynh bỏ mình thì ngươi cũng là người khả nghi nhất. Ta hi vọng ngươi cho chúng ta một lời giải thích.”
Lãnh Sát Na lại nhìn vết thương trên cổ họng Sở Mính, mắt hắn như u hỏa, yên lặng không nói.
Bầu không khí trong rừng cây lạnh như băng.
Bao quát cả Chu Lương Thần, tất cả mọi người đều đè binh khí, dùng ý niệm để khóa chặt Lãnh Sát Na.
Tất cả đều như tên đã vào cung, súc thế chờ đợi, lúc nào cũng có thể ra tay.
Lãnh Sát Na lại giống như không hề hay biết, hắn nhìn chằm chằm vào cổ Sở Mính một lúc lâu, lúc này mới cười lạnh nói: “Ta không phải hung thủ, khi tiến vào miệng thang trời xương trắng kia, ta vẫn luôn đi theo sau Chu Lương Thần và Sở sư đệ. Trước khi Thiên Nguyên từ hạch nổ tung, chúng ta ở rất gần nhau, có thể cảm ứng được đối phương. Ba người Sở Mính đều đi theo sau lưng Tiết sư huynh và Vương sư tỷ, cách nhau tận bốn người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận