Bá Võ

Chương 584: Sỉ nhục của nam nhân

Tất cả mọi người đều nhìn ra, Sở Hi Thanh càng ngày càng thong dong, càng ngày càng nhẹ nhàng với việc đánh lén của Vương Mệnh.
Một đao vừa rồi của Vương Mệnh, Sở Hi Thanh chỉ hơi nghiêng nửa người, liền để Vương Mệnh sắp thành lại bại.
Trái lại thì Sở Hi Thanh đã súc thế, trở tay chém một đao, lại làm Vương Mệnh bay ra ngoài thuyền, suýt nữa rơi xuống mặt sông.
Tả Thanh Vân thì lại nghĩ thầm, ta vốn cũng không vội, nhưng vấn đề là cái tên Vương Mệnh này cũng không cho để cho lão tử sống yên ổn.
Hắn bất đắc dĩ nhìn cái bàn bát tiên ở phía trước.
Đây vốn là một bàn tiệc rượu mà hắn bỏ ra hai trăm lượng bạc để đặt, bây giờ lại do Sở Hi Thanh và Vương Mệnh giao thủ một lần, mà rượu và đồ nhắm đã bừa bộn khắp nơi.
Đây vốn là bữa tiệc tiễn biệt mà hắn chuẩn bị.
Thuyền của bọn họ càng ngày càng gần kinh thành, hành trình còn lại chỉ còn chưa đến một canh giờ.
Mà một khi vào kinh, cha con bọn họ sẽ bị áp giải đến thiên lao để giam giữ.
Tả Thanh Vân vốn muốn uống một trận với Sở Hi Thanh trước khi chia tay.
Dù sao thì sau lần tạm biệt này, hai người trời nam biển bắc, không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại.
Bây giờ lại vì tên Vương Mệnh điên này, đồ nhắm và rượu ở trên bàn đã mất sạch.
Trong bụng hắn vốn tràn đầy hoài niệm và không nỡ với Sở Hi Thanh, bây giờ lại bị tên Vương Mệnh này quấy phá, làm cho không còn tâm trạng.
Tả Thanh Vân chỉ có thể phất tay, dặn dò người hầu: “Dọn dẹp một chút đi, mang đồ ném xuống sông nuôi cá đi.”
Ngay khi hắn nói xong câu này, thần sắc Tả Thanh Vân hơi động, nhìn về phía tây trên sông.
Bên kia là một tòa thành thị to lớn, từ từ hiện lên trong tầm nhìn của Tả Thanh Vân.
Đó chính là kinh thành của Đại Ninh, thành Vọng An.
Sở Hi Thanh cũng bình tĩnh nhìn về phía trước, bên trong con ngươi cũng hiện lên một tia kỳ dị.
Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy tòa thành hùng vĩ và mênh mông này.
Ngày xưa, Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca chạy khỏi lăng mộ của Bá Vô Vương, thì đã từng bị tòa thành rộng lớn và hùng vĩ này làm cho rung động thật sâu.
Hôm nay, hắn lại nhìn thấy tòa thành này, nhưng nỗi lòng vẫn cứ dao động.
Lực trùng kích thị giác của tòa thành này hơn xa những đại đô thị ở thời hiện đại.
Đây là một tòa thành, chỉ tường thành đã cao đến 120 trượng.
Đây chính là thành Vọng An của Đại Ninh. . . Ngàn năm trước, thái tổ Đại Ninh đã tập trung 470 vạn võ tu, để thành lập tòa thành trì này trên phế tích của cố đô.
Chiều dài nam bắc là bố mươi dặm, bề rộng tầm ba mươi lăm dặm, chỉ sông nước trong thành cũng có tận bảy cái, có thể chứa đựng hơn mười triệu người sinh hoạt bên trong.
Bên ngoài là tường thành bao quanh, chu vi dài hơn một trăm năm mươi dặm, toàn bộ đều được xây bằng đá Thanh Tinh.
Mặt cắt tường thành là hình tam giác, độ dày cao đến sáu mươi trượng, đầu tường thành cũng có đường cho ngựa, rộng khoảng mười ba trượng, có thể để hai mươi chiếc xe ngựa chạy song song.
Độ cao ở bốn phía của tường thành khoảng tầm một trăm hai mươi trượng, hoàn toàn có thể so sánh với ‘Cự Thạch trường thành’ ở phương bắc.
Ngoài ra, bên ngoài còn có sáu tòa pháo đài bằng đá dài vài dặm, cũng cao 120 trượng, để bảo vệ chung quanh.
120 trượng ở Đại Ninh, tương đương với 400 mét ở hiện đại.
Nói cách khác, độ cao của tường thành, tương đương với tòa nhà cao trăm tầng ở thời hiện đại.
Mà tường đá khoa trương như vậy, chính là vì đề phòng hậu duệ cự thần ở phương bắc.
Chiều cao của đám hậu duệ cự thần kia, hở ra là mười trượng hai mươi trượng, thậm chí còn cao đến năm sáu mươi trượng cũng không phải số ít. Nhân tộc chỉ có thể lấy tường thành to lớn và độ cao kinh người, mới có thể phòng ngự bọn họ.
Mà thành Vọng An là cứ điểm quan trọng của nam bắc, muốn tiến quân phía bắc hay là phía nam thì đều phải đi qua nơi này.
Bởi vậy, nơi này chính là kinh thành của Đại Ninh, cũng là một cứ điểm phòng ngự hậu duệ cự thần mà Man tộc ở phương bắc.
Thật ra thì Sở Hi Thanh khá là bất ngờ.
Ba ngày trước, nói sâu trong tâm linh của hắn đã mơ hồ cảm nhận được dấu hiệu nguy hiểm.
Nhưng mãi đến khi thuyền của bọn họ đến kinh thành, thì tất cả vẫn thuận buồm xuôi gió, không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Kinh thành ở ngay trước mắt, đám sát thủ kia đã không còn cơ hội ra tay.
“Cuối cùng thì cũng đến kinh thành rồi.”
Vẻ mặt Tả Thanh Vân thẫn thờ, vô cùng không nỡ mà quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Lại đến thời khắc chia tay rồi. Tiên sư cha nó chứ! Từ nhỏ đến lớn, Tả mỗ đều là người kiên cường, ít khi rơi lệ. Nhưng hôm nay vừa nghĩ đến chuyện phải chia tay với Hi Thanh ngươi, từ đây trời nam biển bắc, thì lại có xúc động muốn chảy nước đái ngựa.”
Sở Hi Thanh nghe vậy không khỏi rụt cổ một cái, toàn thân đều nổi da gà: “Nghe lời nói của ngươi kia, người không biết mà nghe vào thì lại tưởng là tình nhân chia tay nhau nữa. Ta nói trước với ngươi, Sở mỗ tuyệt không chơi ‘Long dương’ (chơi gay). Nếu như dám có ý đồ không an phận, lão tử đoạn tuyệt tình nghĩa với ngươi.”
Trên thế giới này, cũng có Long Dương Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận