Bá Võ

Chương 1197: Nhất kiếm Bình Thiên (2)

Lý Trường Sinh đeo thành kiếm dài gần sáu thước trên người, lại như một đứa bé béo mập trắng trẻo cõng lấy một thanh kiếm lớn.
Mũi kiếm cũng không thể không kéo lê trên mặt đất, tạo thành một khe sâu trên nền đá cẩm thạch của mặt đất.
Tình cảnh này khá là vui tai vui mắt, cũng cực kỳ bắt mắt, nhưng lại để người ta sởn tóc gáy.
Trong và ngoài hoàng thành đều có trận pháp mạnh mẽ và thần khí trấn áp và bảo vệ, những đá cẩm thạch ở trước cửa thành này cũng không phải là muốn phá hư thì có thể phá hư.
An Bình Môn này còn là nơi được canh phòng nghiêm ngặt, nơi này có hơn ngàn cấm quân phòng thủ, tất cả đều đã chú ý đến Lý Trường Sinh.
Nhưng bọn họ đều không cử động được, chỉ có thể đứng tại chỗ mà nhìn Lý Trường Sinh, không thể di chuyển một li một tấc nào.
Lý Trường Sinh thì lại lững thững thong dong, đi đến cách An Bình Môn mười trượng mới dừng lại.
“Thảo dân Lý Trường Sinh!”
Lý Trường Sinh ngước mắt lên, nhìn về phía nơi sâu xa trong cung điện qua nhiều tầng cửa: “Vì chuyện đệ tử thánh truyền của tông ta bị tập kích, hôm nay đến đây xin gặp thiên tử Đại Ninh!’
Tiếng nói của hắn không cao, không vang, nhưng lại truyền đi rất xa, thậm chí là bao trùm toàn bộ kinh thành, gần xa đều có thể nghe thấy. . .
Lúc này vừa mới là sáng sớm, chân trời vừa mới hiện ra tia sáng đầu tiên, đại đa số người vẫn chìm trong giấc mộng.
Mà khi Lý Trường Sinh nói ra, toàn bộ thành Vọng An đều sống lại.
Vô số khách giang hồ đều chạy ra, một ít người tự nhận tu vị của mình khá ổn, thì đều phi thân lên, chạy về phía hoàng thành.
Tất cả quan chức cũng biến sắc mặt, dồn dập ngồi dậy mặc áo rồi vội vã đi ra khỏi phòng.
Hình bộ thị lang Sở Như Lai cũng đang viết tấu chương trong thư phòng, khi nghe thấy giọng nói này, hắn không khỏi trở nên thất thần.
Bút trong tay hắn đã lệch một đoạn về bên trái, tạo thành một vết mực thật to, khiến cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Sở Như Lai lại không nghĩ đến những thứ này, hắn dùng tất cả sức lực để phi độn, chỉ một cái hô hấp đã chạy được mười lăm dặm.
Bên trong hoàng cung, Kiến Nguyên đế cũng từ từ tỉnh lại từ trên long sàng.
Hôm nay không phải thượng triều, hắn vốn tưởng rằng mình có thể chợp mắt một lát, lại bị giọng nói của Lý Trường Sinh làm cho tỉnh lại.
Đầu tiên, hắn híp mắt lại, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, đi xuống long sàng.
Đám thái giám và cung nữ chung quanh muốn hầu hạ hắn mặc long bào, lại bị một đạo cương lực của Kiến Nguyên đế đẩy ra, đánh bay về phía góc đại điện, miệng mũi đều chảy máu.
Kiến Nguyên đế thì lại giơ tay vồ một cái, tiện tay khoác long bào lên người, sau đó cầm một thanh kiếm có Cửu Long vờn quanh lên.
Khi hắn long hành hổ bộ đi ra cửa, mấy đại thái giám trong cung đều lục tục chạy đến, ngay cả quốc sư cũng hàng lâm một phân thân hóa thể đến nơi này.
“Xảy ra chuyện gì?”
Kiến Nguyên đế nhìn xuyên qua tầng tầng cung điện, nhìn về phía ngoài cung.
“Bên ngoài thật sự là Lý Trường Sinh?”
Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, liền xác định được đó chính là Lý Trường Sinh.
Luồng kiếm khí rộng lớn kia đã bay vọt lên vạn trượng, chọc thủng mấy tầng mây trời, tạo thành một lỗ hổng cực lớn.
Còn cả hào quang của Thần Vọng kiếm nữa, xa hay gần đều có thể nhìn thấy.
“Bệ hạ, đó đúng là tông chủ của Vô Tướng thần tông.”
Một lão thái giám có mái tóc bạc phơ quỳ xuống trước người Kiến Nguyên đế, giọng nói khô khốc: “Hôm nay người này đến đây, chắc hẳn là vì việc đại nội Trực giám điện đặt bẫy đánh giết Tru Thiên thánh truyền Sở Hi Thanh của Vô Tướng thần tông.”
Kiến Nguyên đế không khỏi nhíu chặt lông mày.
Việc này là do hắn cho phép.
Kế hoạch của đại nội Trực giám điện vẫn rất cẩn thận, không chỉ điều động ba vị nhất phẩm, mà còn mượn một bộ phận lực lượng của Khư tộc.
Nơi mai phục lại là trong Quy Khư, khó có thể truyền tin tức.
Mục tiêu của bọn họ, chỉ là một bộ phân thân của Tố Phong Đao và cả một Sở Hi Thanh mà thôi.
Nhưng ba ngày trước, người phụ trách việc này là Huyết Hải thiếu giám đã truyền tin tức về.
Vô Tướng thần tông đã cấu kết với Cực Đông Băng thành, Sở Hi Thanh được Băng thành Vương nữ trợ giúp, khiến cho việc này sắp thành lại bại.
Kiến Nguyên đế cũng nghĩ Vô Tướng thần tông nhất định sẽ có phản ứng, nhưng không ngờ phản ứng của bọn họ lại kịch liệt như vậy.
Lý Trường Sinh này đường đường là tông chủ môt tông, lại đích thân đến gõ cửa hoàng thành.
Trong lòng Kiến Nguyên đế nổi đầy sóng gió, vừa kinh lại vừa giận.
Hay cho một Vô Tướng thần tông! Hay cho một Lý Trường Sinh!
Bọn họ coi uy nghiêm của triều đình là cái gì?
Kiến Nguyên đế nắm chặt đôi tay trong áo, trên cánh tay đã nổi đầy gân xanh, sau lưng lại xuất hiện chín con Xích Long. . .
Sắc mặt của hắn đã bình phục lại ngay sau đó, trên mặt thậm chí còn mang ý cười: “Lý Trường Sinh này giỏi thật, hắn lại dám đích thần đến thành Vọng An để lý luận với trẫm. Không sợ người khác tiêu diệt sào huyệt của bọn họ sao?”
Lúc này, mặc kệ là Vạn Ma quật hay Vô Tướng thần sơn, tất cả đều là điểm yếu của Vô Tướng thần tông.
Trước kia, Lý Trường Sinh không dám rời khỏi Vô Tướng thần tông như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận