Bá Võ

Chương 2654 - Bùng phát (2)

Cùng lúc đó, Mộc Thần – Linh Uy đang cưỡi trên một chiếc thuyền gỗ khổng lồ, phi độn trong một dòng sông tràn trầy lực lượng âm minh.
Quanh chiếc thuyền gỗ còn có ba ngàn chiếc thuyền nhỏ hơn một chút, chúng bảo vệ hai bên trái phải và chung quanh.
Lúc này, trong một khoang thuyền trên thuyền gỗ, Cửu Phượng chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tử Hà Nại Lạc?”
Cửu Phượng nghe thấy hai chữ Nại Lạc, không khỏi nhíu chặt lông mày, nội tâm rất không vui.
Minh Hoàng Thiên Nại Lạc vẫn luôn là cấm kỵ trong lòng nàng, là cây gai không thể chạm vào.
Cửu Phượng áp chế tạp niệm trong lòng: “Nếu là sông Nại Lạc, có phải là có liên quan đến Thiên Nại Lạc không? Đây chính là con đường bị mật mà U Đô ngươi nói? Vì sao ta chưa từng nghe qua?”
U Đô chúa tể đứng cạnh Mộc Thần – Linh Uy cung kính giải thích: “Sông này đúng là có quan hệ với Thiên Nại Lạc, ngày xưa Thiên Nại Lạc từng phải phạt Minh hải U Đô nhiều lần, nhưng đều bị chúng ta đẩy lùi.”
“Sau đó nàng nỗ lực mở con sông Nại Lạc này, muốn trực tiếp đào thông đến Minh hải U Đô, chiếm cứ tầng ngoài U Đô, đồng thời đưa nước Minh Hà dẫn vào trong lãnh địa âm triều của nàng.”
“Nhưng sau đó thực lực của nàng tăng mạnh, Minh giới lại có biến cố, Thiên Nại Lạc trực tiếp khống chế Hoàng Tuyền, con sông Nại Lạc này lại bị ý chí Minh giới cản trở, nên Thiên Nại Lạc đã từ bỏ.”
“Dù sao số cực là chín, Minh giới đã có chín cái Minh hà rồi. Các ngươi xem, bên ngoài đều là nước động, không thể lưu động. Tất cả nước trong con sông này đều được thẩm thấu từ Minh hà trong mấy vạn năm qua.”
Chu Tước nhíu mày: “Nói cách khác, con sông này thật ra không thể đi đến U Đô. Với lại, nếu là sông do Thiên Nại Lạc đào móc, vậy có thể tin được không?”
“Điểm này thì hai vị không cần lo.” Mộc Thần – Linh Uy vung tay lên: “Sau khi Thiên Nại Lạc chết, con sông này vẫn nằm trong tay Thanh Huyền. Ta đã xác thực, tuy con sông này không thông với Minh hải, nhưng Thanh Huyền đã bố trí trận pháp ở phần cuối sông, có thể truyền tống đến thẳng U Đô. Có thể giúp trăm vạn đại quân của chúng ta trực tiếp hàng lâm đến tầng ngoài U Đô.”
Thanh Huyền trong miệng hắn chính là tên của U Đô chúa tể.
Chu Tước không khỏi nhìn U Đô chúa tể Thần Thanh Huyền, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn chưa biến mất: “Trận pháp có thể giúp trăm vạn đại quân đồng thời truyền tống 13 vạn dặm? Thanh Huyền huynh thật là bạo tay.”
U Đô chúa tể lại bật cười: “Ta chấp chưởng hai tầng trong U Đô, được xưng U Đô chúa tể 72 vạn năm rồi. Đám người trong U Đô không phục ta, luôn muốn đổi ta ra khỏi U Đô, thử hỏi ta có thể không để lại một ít hậu chiêu sao? Thật ra ta mượn sức mạnh của thiên địa, chứ tài nguyên sử dụng không nhiều như tinh quân nghĩ đâu. Chờ tinh quân đến thì sẽ biết.”
Chu Tước còn định hỏi rõ ràng, lại bị Cửu Phượng chặn lại: “Được rồi! Mộc Thần bệ hạ cảm thấy con đường này an toàn, vậy thì nhất định không có vấn đề.”
Cửu Phượng nhìn về phương xa, nắm chặt tay lại: “Hơn nữa, với tình hình bây giờ, chỉ cần đại quân của chúng ta xuất hiện ở U Đô, như vậy cuộc chiến Minh giới này sẽ kết thúc.”
Nàng muốn tự tay cướp lấy vị trí chủ Minh giới của Tư Hoàng Tuyền.
Đến khi đó tất cả Phượng tộc trong thiên hạ, còn có bao nhiêu người cam nguyện phụng nàng Tư Hoàng Tuyền chủ?
Nếu như có thể, Cửu Phượng sẽ đích thân mai táng cái nghiệp chướng này.
“Nói kết thúc thì hơi quá rồi.” Mộc Thần – Linh Uy hơi lắc đầu, mỉm cười nói: “Phàm nhân có câu, chưa đến Hoàng Tuyền tâm chưa chết, nhưng mà rất nhiều người, dù đã tiến vào Hoàng Tuyền, cũng sẽ không cam tâm. Các thần ở Minh giới nhất định sẽ chống lại, đến khi đó còn cần Cửu Phượng điện hạ giúp ta trấn áp.”
Hắn cho phép Cửu Phượng và Phượng tộc nghỉ ngơi lâu như vậy, chính là vì một câu hứa hẹn của Cửu Phượng.
Bản thân Cửu Phượng và đại quân Phượng tộc dưới trướng, sẽ tử chiến vè Mộc Thần – Linh Uy hắn.
“Nếu ta đã hứa, tất nhiên sẽ hoàn thành.” Cửu Phượng hừ một tiếng: “Cũng hi vọng những bố trí mà ngươi nói, và viện quân của Hư Thần và Phong Thần có thể đến đúng lúc.”
Nàng không hi vọng đại quân Phượng tộc bị thương vong quá nhiều.
Cũng chỉ có liên quân các thần liên tục tạo áp lực với cửu tuyền trong Minh giới, kiềm chế binh mã của Minh giới ở bên ngoài, thì bọn họ mới có thể công chiếm U Đô bằng cái giá nhỏ nhất.
Mộc Thần – Linh Uy nghe vậy thì mỉm cười, không giải thích nhiều.
Hư Thần muốn làm minh chủ, chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Dù chỉ là làm dáng, hắn nhất định cũng phải điều động viện quân đến đây.
Về phần Phong Thần, hắn không dám không đến…
Linh Uy lại nhìn về phía trước: “Đến rồi.”
Bọn họ đã đến phần cuối còn sông Nại Lạc này.
Lúc này, Mộc Thần và Cửu Phượng đều không chú ý đến ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo của Chu Tước Tinh Quân.
Cửu Phượng dĩ nhiên để tinh nhuệ Phượng tộc họ tiến vào một nơi nguy hiểm như vậy, chỉ vì lấy hạt dẻ trong lửa cho Mộc Thần – Linh Uy, quả thực là điên rồ!
Tư Hoàng Tuyền còn biết chăm nom thuộc hạ, phòng ngừa tộc nhân tử thương.
Tuy rằng nàng đang giúp Minh giới phòng thủ, nhưng vẫn xuất công không xuất lực, giả bộ giả vờ giả vịt.
Nàng lại nhìn về phía U Đô chúa tể.
Chu Tước Tinh Quân nghĩ thầm, người này lại đang mưu đồ thứ gì?
Chẳng lẽ hắn không biết, Mộc Thần – Linh Uy đang mưu đồ quyền bính Tử Vong sao?
Chẳng lẽ Mộc Thần – Linh Uy còn có thể để hắn tiếp tục chấp chưởng U Đô?

Kiếm phù của Thất Sát Tinh Quân chỉ dùng mấy hơi thở đã rơi vào tay Câu Trần Tinh Quân.
Lúc này, thật ra Câu Trần cũng đã phát hiện ra điều bất thường.
“Sở Hi Thanh! Thần Thiểu Miểu! Thần Chân Như!”
Khoảnh khắc hắn phát hiện ra thi độc trong cơ thể, thì hắn cũng biết nguyên do rồi.
Sở Hi Thanh tính toán hắn, Thiên đế đời đầu Thần Chân Như cũng đạp một cước.
Câu Trần muốn rách cả mí mắt, hận không thể thôn phệ máu thịt của ba kẻ này.
Khi hắn dốc toàn lực áp chế thi độc trong cơ thể, đề phòng bản thân thi biến, một bàn tay khổng lồ ngưng tụ lực lượng không gian bỗng nhiên bắt đến trước mặt hắn.
Câu Trần Tinh Quân không phản kháng, mặc kệ bàn tay này tóm lấy mình, sau đó xuyên qua tầng tầng không gian, mãi đến tận Thái Hư thần cung.
Phụ thần Xa Nguyên của hắn đang ngồi trên cao, sắc mặt cực kỳ khó coi mà nhìn hắn.
“Thi độc!”
Xa Nguyên chỉ liếc mắt nhìn qua, đã xác định Câu Trần trúng thi độc đến trình đố không thể nghịch chuyển.
Nhưng hắn vẫn kéo Câu Trần đến trước mặt, nắm lấy tay Câu Trần, ngưng thần cảm ứng.
Thật ra trong khoảng thời gian này, nếu Câu Trần xuất hiện trước mặt hắn, Xa Nguyên có thể phát hiện ra ngay.
Nhưng vì áp chế nhân tộc, Câu Trần vẫn luôn ở phàm giới, không trở về Thái Hư thần cung.
Chốc lát sau, ánh mắt Xa Nguyên cực kỳ đau xót: “Đã không thể nghịch chuyển, nếu ngươi không muốn thi biến, chỉ có thể học theo Huyền Hoàng thủy đế, binh giải đi!”
Khuôn mặt mang theo đầy hi vọng của Câu Trần, nhất thời trắng bệch, hiện ra vẻ cay đắng và tuyệt vọng.
Tử Vi Tinh Quân ở cách đó không xa, thần khu run lên: “Phụ thần, sao lại đến mức này?”
Vô luận là thần khu hay lực lượng, thì Câu Trần Tinh Quân đều vô hạn tiếp cận Tổ thần. Sau khi tiếp chưởng vị trí Câu Trần, được thế nhân công nhận là vượt qua Ty Thần Tinh Quân.
Thần lực bực này, lại không thể đối kháng thi độc?
Nếu mất Câu Trần, cha con họ nên làm gì để áp chế các thần trong tinh không, nên làm gì để trợ giúp phụ thần thành tạo Tạo Hóa?
“Thi độc đã hòa làm một thể với huyết mạch của hắn, thậm chí đã nhiễm hóa một bộ phận nguyên thần. Ta có thể hút thi độc ra, nhưng sẽ tổn hại tất cả căn cơ của hắn, còn không bằng binh giải. Mà quá trình này ta sẽ tiêu hao rất nhiều lực lượng, vào giờ phút này, có lẽ ta không thể bỏ ra quá nhiều lực lượng.”
Xa Nguyên mặt không cảm xúc giải thích, nơi đáy đôi mắt lạnh lẽo này chất chứa lửa giận vô tận.
Đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy Cự Môn Tinh Quân vốn đang phụ trách thống lĩnh đại quân tiếp viện Minh giới, vội vã chạy vào trong điện.
Sắc mặt vị này cũng trắng bệch.
Xa Nguyên có linh cảm, Cự Môn sẽ mang đến tin xấu.
Quả nhiên, Cự Môn quỳ một chân trên đất: “Bệ hạ, thần quân dưới trướng phát sinh thi tai, trước mắt đã có một phần mười tộc nhân bị thi biến, cục diện đã không thể khống chế.”
Ầm!
Xa Nguyên nhất thời không thể tự kiềm chế lửa giận, làm cho hoàng tọa dưới thân nổ tung thành cho bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận