Bá Võ

Chương 984: Ngày thanh toán (3)

Kiếm Thị Phi nhìn xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía Sở Mính đang giấu mình bên trong Thiên Cương Lục Hợp trận.
Tình cảnh trước mắt, thật ra cũng đúng với ý của hắn.
Một chút thương vong thì có là gì?
Nếu như lần này có thể diệt trừ Sở Hi Thanh, tiêu diệt đám đệ tử của Vô Tướng thần tông, vậy thì không thể tốt hơn.
Nếu như không được, vậy cũng phải làm thịt nữ tử này!
Vì chuyện này, bỏ bất kỳ cái giá nào cũng là đáng giá!
Đây không chỉ là vì giải thưởng ở Vãng Sinh thiên, mà còn quan hệ đến hưng suy của tông môn.
Đô Thiên thần cung tuyệt đối không cho phép Huyết Nhai Đao Quân thứ hai xuất hiện trên nhân thế!
Bên trong chiến trận của Vô Tướng thần tông, Tiêu Di chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim đập thình thịch.
Kẻ địch ở đối diện đã tiếp cận đến mười trượng.
Đối với võ tu ngũ phẩm lục phẩm, đây chỉ là khoảng cách một hai bước.
Còn có thể nghe thấy hô hấp nóng rực của nhau.
Tiêu Di nhìn mấy người đối diện, còn cả sát ý và tham lam trong mắt bọn họ, hai tay nàng nắm chặt phương thiên họa kích của nàng không khỏi nổi gân xanh.
Lúc này, có mấy vị đồng môn bên người nàng hơi lùi về sau, rồi na di bỏ chạy.
Tiêu Di vẫn tập trung về phía trước, không thèm để ý.
Nàng có thể hiểu được ý nghĩ của mấy vị sư đệ này.
Tham sống sợ chết chính là chuyện bình thường, Tiêu Di nàng cũng không ngoại lệ.
Bọn họ quả nửa là cảm thấy không đáng, chỉ vì chín tháng thời gian tu luyện, và một cơ hội thu được bí dược mà bỏ mạng ở đây.
Liều mạng vì Huyết Nhai dự bị ở phía sau bọn họ càng không có lời.
Tiêu Di cũng đã có quyết tâm chết ở chỗ này.
Nàng chỉ muốn giết thêm vài người, hi vọng có thể an ủi Thích Phong Thích sư đệ ở trên trời.
Song ngay khi Tiêu Di chuẩn bị kỹ càng để đối địch, một cây đao hẹp dài bỗng nhiên rơi từ trên trời xuống, nó cắm vào mảnh đất trống ở trước chiến trận của Vô Tướng thần tông, sau đó phát ra một tiếng rung bén nhọn và chói tai, đâm thẳng vào đầu của tất cả mọi người.
Đám người lập tức cau mày, mở miệng chửi bới quát mắng.
“Đây là kẻ nào? Ai mà thất đức như vậy?”
“Con bà nó chứ, khó nghe chết rồi. Có thuật sư hay không? Mau trấn áp âm thanh kia.”
“Mau ném đi mau ném đi! Khó chịu quá!”
“Thú vị, đây giống như là một trường đao cấp độ ngũ phẩm hạ?”
Đám đệ tử Dục Giới Đệ Lục thiên ở đây thì đều hơi biến sắc mặt.
Bọn họ nhận ra thanh đao này, đây chính là binh khí dự bị của sư huynh bọn họ, Cửu Xà đao của Huyền Vô Thượng xếp hạng 2 Thần Tú Thập Kiệt đao!
Sau đó, một ít người quen thuộc với Huyền Vô Thượng cũng biến sắc, dồn dập nhìn về phía ánh đao kia.
Người kia. . . rốt cuộc cũng đến rồi!
Vợ chồng Vương Hi Trúc và rất nhiều người trong chiến trận đều run lên, trên mặt hiện ra ý mừng.
Tiêu DI cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ngưng thần nhìn về phía không trung.
Chỉ thấy một bóng người màu xanh ở phía xa xa, người này đang thi triển một đôi cánh Bạch Hổ, lao nhanh về phía bên này.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ chớp mắt mà đã đến không trung trên chiến trận của bọn họ.
Tiêu Di cũng có thể nhìn rõ dung mạo của người đến.
Đó là một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, ngũ quan tuấn dật, một đôi mắt phượng hẹp dài bao hàm ý cười, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào.
Tiêu Di nhận ra khuôn mặt này, chính là một vị Huyết Nhai dự bị khác, Sở Hi Thanh!
Trước khi tiến vào bí cảnh, Tiêu Di cũng nhịn không được mà nhìn trộm vị sư huynh này vài lần.
Đây chính là người mà tông chủ cũng phải tán thưởng là ‘mỹ thiếu niên hiếm có trên đời’, gương mặt này thật sự là dễ nhìn. . .
Ngoài ra, phía sau hắn còn có hai người, một người trong đó là Lãnh Sát Na Lãnh sư huynh, còn có một người là đạo thị của Sở Hi Thanh, nhưng đều bị Sở Hi Thanh bỏ rơi một đoạn dài.
Tiêu Di chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi tập trung lên trên mặt của Sở Hi Thanh.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, mỹ thiếu niên tay nhỏ chân nhỏ này, nhìn qua rất hiền lành này, thật sự có lợi hại như trong truyền thuyết sao?
Hắn thật sự có thể một tay chống trời, hóa giải tình thế nguy cấp của bọn họ bây giờ?
Nhưng mấy vị sư huynh nội môn của Tiêu Di lại rất tin tưởng, bằng không thì bọn họ sẽ không dẫn mọi người đến nơi này.
“Sở sư đệ!” Nội tâm căng thẳng của Vương Hi Trúc đã bình tĩnh lại, lời nói của nàng còn ngậm lấy vài phần oán giận: “Đã nói là giờ thìn sáu khắc tập trung ở đây, ngươi đến muộn!’
“Việc này là lỗi của ta! Ta có chút việc nên làm lỡ, may mắn là không có hỏng việc, không có liên lụy đến mọi người.”
Lời nói của Sở Hi Thanh hàm chứa áy náy, thân pháp lại rất nhanh, nhìn qua rất ung dung thoải mái.
Hắn thi triển hai cánh, trực tiếp bay xuống vị trí của Cửu Xà đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận