Bá Võ

Chương 1683: Dựa vào cái gì mà cho rằng ta không dám? (4)

“Sở Hi Thanh!”
Trưởng Tôn Nhược Ly giận không nhịn nổi, Thần Ly kiếm của nàng lại ra khỏi vỏ, muốn chém về phía Sở Hi Thanh.
Nhưng mà một kiếm này lại bị một ánh đao khác cản lại.
Đó chính là vị đại tướng nhị phẩm mặt vuông mặc giáp trắng kia.
“Xin công chúa an tâm chớ vội.”
Sau đó người này quay người, nghiêm túc nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Cũng xin Đao Quân thứ lỗi, Băng Thành chúng ta cũng tuyệt đối không giao tướng sĩ cho người ngoài xử lý, bằng không dùng cái gì để trị quân? Dùng cái gì để trị dân?”
“Có điều, Chân mỗ có thể đảm bảo, Băng Thành chắc chắn sẽ nghiêm túc điều tra vụ việc này. Nếu như tất cả hung phạm đích thực phạm pháp, vô cớ tàn sát bang chúng Thiết Kỳ Bang, Băng thành chắc chắn sẽ dùng cực hình, treo đầu bảy ngày trên tường thành để răn đe.”
Trưởng Tôn Nhược Ly nghe vậy liền nhíu mày.
Nàng muốn nói lại thôi, ngầm thừa nhận lời nói của vị đại tướng giáp trắng này.
Sở Hi Thanh thì hơi kinh ngạc nhìn người này một chút: “Ta nhận ra ngươi, Hữu Dực đại tướng quân Chân Vô Thường của Cực Đông Băng Thành.”
Cực Đông Băng Thành có năm đại tướng năm cánh ‘Tiền hậu tả hữu trung’, đều có sức chiến đấu Thiên Bảng.
Chân Vô Thường này là nhị phẩm duy nhất trong năm đại tướng này.
Nhưng sức chiến đấu lại nằm tầm trong ở trong năm người.
Sở Hi Thanh hơi suy tư, liền gật đầu nói: “Thôi, cứ xử lý như vậy đi, hi vọng các ngươi có thể nói được làm được.”
Người này khá thông minh, tất cả điều kiện đều nằm ở trước ranh giới của hắn.
Mục đích của Sở Hi Thanh hôm nay, một làn xử lý hung thủ, hai là lập uy.
Bây giờ hắn đã đạt được cả hai, tự nhiên không nên gây khó dễ nữa.
Những người này đều là thuộc của Vấn tỷ tỷ, ít nhiều gì cũng cho chút mặt mũi.
Cheng!
Trưởng Tôn Nhược Ly lại thu kiếm vào vỏ, sắc mặt âm trầm như nước, hừ lạnh nói: “Cực Đông Băng Thành ta lời hứa đáng giá ngàn vàng, nếu như không có chuyện gì khác, xin mời cút đi!”
Sở Hi Thanh nở nụ cười thản nhiên, không hề để tâm.
Hôm nay hắn đã làm mất mặt vị này, tự nhiên không để ý vài lời nói bất kính của đối phương.
Một con chó phát tiết nỗi nhục bại trận, cần phải để ý sao?
“Như vậy hôm nay chấm dứt tại đây.” Sở Hi Thanh phất tay áo: “Ta còn một lời, bạn bè phải tôn trọng lẫn nhau thì mới có thể dài lâu. Cáo từ.”
Khi hắn nói chuyện, bóng người đã biến mất ở không trung, không còn dấu vết gì.
Vẻ mặt Chân Vô Thường nghiêm túc, hắn cũng không biết Sở Hi Thanh rời đi bằng cách nào.
Vừa rồi hắn đoán không sai, khả năng bọn họ bắt được người này là nhỏ bé không đáng kể.
Sau đó, Chân Vô Thường lại nhìn về phía Trưởng Tôn Nhược Ly, hai tay ôm quyền: “Công chúa, việc này…”
Trưởng Tôn Nhược Ly lại hừ lạnh một tiếng, không chờ Chân Vô Thường nói hết, đã lắc mình trở về phủ Tổng đốc trong thành.
Chân Vô Thường ngẩn người tại chỗ, sau đó cười khổ một tiếng.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, hắn nghe được tiếng nói của Trưởng Tôn Nhược Ly: “Việc này do ngươi phụ trách, cứ xử lý theo phương án ngươi vừa nói.”
Khi vẻ mặt Chân Vô Thường thả lỏng, tất cả tướng sĩ bên dưới đều đang hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ hoàn toàn chấn động, mấy tòa doanh trại đều không có một tiếng động.
Hầu như tất cả mọi người đều đang nghĩ, thì ra vị Vô Cực Đao Quân kia không phải hạng người bám váy đàn bà.
Tên mặt trắng nhỏ này không hổ là thần thoại võ lâm đương đại, chẳng những có thể kiên trì một khắc không bại trước mặt Băng thành Nữ vương, mà còn có thể áp chế trăm vạn đại quân của Băng Thành bọn họ.
Truyền thuyết liên quan đến Huyết Nhai Đao Quân ngày xưa, cũng không hề khuếch đại.
Một Sở Hi Thanh ngũ phẩm thượng đã mạnh như vậy, huống hồ là Huyết Nhai ngày xưa?
. . .
Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh đang bay về Tú Thủy, mở màn sáng màu xanh lam của Thần Khế thiên bi ra.
“Vấn tỷ tỷ…”
Sở Hi Thanh chợt rùng mình một cái, khi nghĩ đến ba trận luận bàn với Sở Vân Vân.
Hắn vô thức muốn quên Vấn tỷ tỷ.
Hoặc là đổi ba chữ Vấn tỷ ỷ này thành Vấn thành chủ.
Nhưng đạo tâm của Sở Hi Thanh kiên định, kiên cường, vẫn nói tiếp: “Xin lỗi, lần này là bất đắc dĩ, đắc tội rồi!”
Sở Vân Vân đang ở Vô Tướng thần sơn, không quản được hắn.
Có lẽ trong ba tháng năm tháng nữa, hai người cũng không có cơ hội luận bàn.
“Việc ở quận Giang Nam, ta đã biết được.” Vấn Thù Y trả lời rất nhanh: “Việc này là thuộc hạ của ta không đúng, Hi Thanh ngươi rất có chừng mực, đa tạ hạ thủ lưu tình.”
Lần này Sở Hi Thanh tuy đả thương không ít người, nhưng không giết một người nào.
“Hi Thanh không cần lo lắng việc này, Nhược Ly và những thuộc hạ kia kiêu ngạo, không coi ai ra gì, gặp chút khó khăn trước đại chiến cũng là việc tốt. Còn cả câu nói sau cùng của ngươi nữa, ta rất tán thành, bạn bè phải tôn trọng lẫn nhau mới có thể lâu dài.”
Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, nghĩ thầm tin tức của Vấn Thù Y rất nhanh nhạy nha, nhanh như vậy mà đã biết chuyện ở quận Giang Nam rồi?
Ngay khi hắn đang nghĩ nên trả lời thế nào, vẻ mặt Sở Hi Thanh bỗng nhiên hơi động, nhìn về phía bắc.
Một thanh Càn Khôn phi kiếm màu trắng bỗng nhiên hạ xuống khỏi tầng mây.
Ánh kiếm này rất nhanh, như là rất gấp gáp.
Sở Hi Thanh tiếp nhận kiếm, mở tin phù giấu trong chuôi kiếm ra xem.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua liền nhíu chặt lông mày.
Đây thực sự là sóng trước chưa qua, sóng sau đã đến.
Chuyện của Thiết Kỳ Bang còn chưa ổn thỏa, không ngờ bên phía thành Vọng An lại có biến cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận