Bá Võ

Chương 2637 - Hắc thủ

Chỉ chốc lát sau, Thần Bàn Nhược đã biết tin tức Bổ Thiên Thạch trong tay Thần Tịnh Ly đã rơi vào tay Xa Nguyên.
Sau khi hắn tái sinh trong cơ thể Vũ Gia, tuy hành tung thần bí, nhưng vẫn chưa từng cắt đứt liên lạc với âm Thần – Nguyệt Hi.
Mà lúc này, hắn đang ở trong một vùng hư không tăm tối vô bờ, phía trước là một cột đá khổng lồ cần trăm vị Cự linh Bán Thần mới có thể ôm lấy.
“Bổ Thiên Thạch sao?” Thần Bàn Nhược thở dài một tiếng: “Hay cho Sở Hi Thanh!”
Dù sau khi hắn ‘tử vong’, vẫn có thể cảm nhận được lưỡi đao ác liệt của Sở Hi Thanh liên tục chém về phía mình.
Âm Thần – Nguyệt Hi nghe vậy thì không khỏi sững sờ: “Ngươi hoài nghi việc Thần Tịnh Ly giao ra Bổ Thiên Thạch là ý của Sở Hi Thanh? Nhưng làm vậy thì hắn có lợi ích gì? Hơn nữa theo ta biết, Thổ Đức Tinh Quân cũng đang giúp Đế Oa tìm Bổ Thiên Thạch.”
“Không thể nói là ý của Sở Hi Thanh, Sở Hi Thanh không thể khiến Thần Tịnh Ly cam tâm tình nguyện giao ra Bổ Thiên Thạch, nhưng hắn nhất định sẽ ngồi xem, thậm chí là âm thầm thúc đẩy việc này, khiến cho Thần Tịnh Ly không thể không giao ra Bổ Thiên Thạch.”
“Thanh TỊnh Như Ý chi chủ đánh mất Như Ý chi pháp, vậy chỉ là một Vĩnh Hằng thượng vị hơi mạnh một chút thôi, miễn cưỡng có thể đạt đến chuẩn đế, nàng có thể chống lại Xa Nguyên sao?”
Thần Bàn Nhược cười gằn một tiếng: “Về phần Đế Oa, sự sống chết của con gái Đế Oa, có quan hệ với tương lai và sống chết của nhân tộc không?”
Âm Thần – Nguyệt Hi rơi vào trầm tư.
Nàng không thể không thừa nhận, lời Thần Bàn Nhược cũng có chút đạo lý.
Địa vị của Đế oa rất quan trọng trong nhân tộc, nhưng so sánh giữa tính mạng con gái nàng với khí vận nhân tộc Thần Châu, quả thực là không quan trọng.
Sở Hi Thanh được thế nhân công nhận là kiêu hùng, há sẽ để ý đến sinh tử của ấu nữ Đế Oa?
Dù là Đế Oa, cũng không thể trách tội Sở Hi Thanh.
Huống hồ việc này chỉ là suy đoán của Thần Bàn Nhược, họ không có chứng cứ gì.
“Ta hiểu ý ngươi, Bổ Thiên Thạch rơi vào tay Xa Nguyên, hắn không cần để ý đến sự sống chết của ngươi nữa. Hắn biết dù ngươi sống lại, hắn cũng có thể uy hiếp ngươi. Xa Nguyên không cố kỵ nữa, hắn có thể yên tâm động thủ.”
Âm Thần – Nguyệt Hi lạnh lẽo nói: “HIện giờ dù Xa Nguyên muốn động thủ, cũng sẽ ra tay với các thần Hỗn Độn trước, suy yếu lực lượng của ngươi và Thiên đế đời đầu.”
“Đây không phải rõ ràng sao?” Thần Bàn Nhược khẽ mỉm cười: “Sở Hi Thanh là mấu chốt cho sự hưng suy tồn vong của nhân tộc, nghi thức đăng thần của hắn được tất cả các thế lực nhân tộc kỳ vọng, tuyệt đối không thể sai sót.”
“Nếu Xa Nguyên ra tay với Sở Hi Thanh vào lúc này, có nghĩa một trận hạo kiếp cực kỳ tàn khốc sẽ nổ ra, sao hắn có thể mất lý trí như vậy?”
“Muốn ăn hồng, đương nhiên phải chọn quả hồng mềm. Đây là vì sao Sở Hi Thanh lại lựa chọn nghi thức đăng thần lâu như vậy, một mặt là hắn có dã tâm, một mặt là cho Xa Nguyên có cơ hội ăn quả hồng mềm.”
Âm Thần – Nguyệt Hi nghĩ thầm, nghi thức đăng thần của Sở Hi Thanh đúng là dã tâm bừng bừng.
Trong quá trình chứng đạo Vĩnh Hằng, hắn dĩ nhiên lại lấy thân phận Thánh Giả ba loại thiên quy để sửa đổi lực lượng Hỗn Độn, Nhai Tí, Như Ý, trở thành Sáng Đạo Giả của ba thiên quy này.
Nghi thức này tốn rất nhiều thời gian, nhưng một khi thành công, nguyên chất sinh thành của Sở Hi Thanh có thể sánh vai với bất kỳ Tổ thần nào, vượt xa Táng Thiên lúc mới vào Vĩnh Hằng.
Nhưng điều này cũng cho Xa Nguyên đủ thời gian.
Hiện giờ, nhân tộc Thần Châu tuy chỉ có một cấp bậc Tổ thần là Thánh hoàng đời thứ ba, nhưng còn có rất nhiều minh hữu mạnh mẽ như Nam Cực Trường Sinh đại đế, Chúc Quang âm, Khổng Tước thần quân, Thanh Long Tinh Quân, Thạch Thần…
Mà tất cả trên dưới một lòng, đồng tâm hiệp lực.
Năng lực của họ có thể đánh ngã ít nhất ba đến bốn vị Tổ thần, giết chết một lượng lớn thần linh.
So với một khối đá cứng như vậy, các thần Hỗn Độn năm bè bảy mảng đúng là dễ ứng phó hơn nhiều lắm.
Các thần Hỗn Độn rất mạnh, nhưng mà mạnh như Huyết Hải lão tổ và Côn Bằng, cũng chỉ có thể tự thủ ở một nơi.
Vị Thiên đế đời đầu kia tuy khí thế kinh người, trong vòng hai năm đã thu nạp mấy vạn con Hung thú.
Nhưng mạnh nhất trong đó là Tứ hung đời đầu, thì cũng chỉ là chuẩn đế mà thôi.
Thực lực cá thể của chúng tuy mạnh hơn rất nhiều đế quân, chuyên về đánh giết, nhưng chúng chung quy vẫn chỉ là chuẩn đế, không là gì trong mắt các Tổ thần.
Bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết một phần uy hiếp từ các thần Hỗn Độn trước.
Âm Thần ý thức được, có lẽ Xa Nguyên cũng đoán được mưu đồ của Sở Hi Thanh, lại không còn lựa chọn nào khác.
“Vì vậy Xa Nguyên sẽ lựa chọn tấn công Minh giới trước. Trong mắt hắn, đây là nhất cử lưỡng tiện.”
Âm Thần – Nguyệt Hi thở dài một tiếng: “Hắn và Thiên Công, có thể đã đạt thành giao dịch nào đó, ngươi cần cẩn thận.”
Nàng biết tình cảnh của Thần Bàn Nhược bây giờ rất lúng túng.
Hiện giờ, hắn hoặc là tùy ý Xa Nguyên xâu xé, hoặc là ra sức chống lại, để Xa Nguyên ý thức được các thần Hỗn Độn cũng không phải quả hồng mềm, cũng có thể đánh gãy răng họ.
Vấn đề nếu đối kháng quá mạnh, lại làm các thần Bàn Cổ cảnh giác hơn, sợ ném chuột vỡ đồ.
“Nói đến Minh giới, con Minh Hoàng do ngươi đưa lên làm chủ Minh giới kia thế nào rồi?”
“Nàng không để ý đến tất cả các sự vụ ở Minh giới, tất cả đều do Huyết Hải và Hắc Thủy cầm đầu các thần Minh giới tự quyết.”
Thần Bàn Nhược lắc đầu, tiếp tục ngưng thần quan sát cột đá khổng lồ đang trôi nổi trong hư không kia.
Tạo hình của cột đá này giống hết ‘Huyết nguyên đồ trụ’ mà nhân tộc hay dùng.
Đồ án phía trên cũng rất tương tự.
Phía trên ghi chép các loại thần thoại từ cửu viễn, từ Bàn Cổ sinh ra trong trứng rồng, mãi đến tận khi khai thiên tích địa, tứ chi và xương cốt hóa thành 12 vị Tổ thần, máu tươi hóa thành Long chi cửu tử.
Chỉ là tranh vẽ tinh mỹ hơn, huyền ảo hơn, từng bút từng bút đều ẩn tàng lực lượng thiên quy mạnh mẽ, có thần vận của 12 Tổ thần và Long chi cửu tử.
Mà phía trên 12 Tổ thần lại trống rỗng, như thiếu một bộ phận, làm cho người cảm thấy không trọn vẹn.
Thần Bàn Nhược vừa nhìn vừa nói: “Dự tính nàng sẽ không quan tâm đến chuyện các thần tấn công Minh giới. Nữ tử này đang ở trong tòa đế mộ nhân tộc kia, phối hợp với mấy vị Thuật sư nhân tộc bày trận.”
“Bày trận?” âm Thần – Nguyệt Hi không khỏi nghi hoặc: “Bày trận trong tòa đế mộ kia? Bọn họ muốn làm gì?”
Thần Bàn Nhược vẫn tập trung vào cột đá kia, hờ hững trả lời: “Nếu ta đoán không sai, chắc Sở Hi Thanh muốn giao dịch thi thể và chân linh mấy vị Thiên đế ở trong phong ấn ra ngoài.”
“Giao dịch thi thể và chân linh của họ?” âm Thần – Nguyệt Hi không khỏi rung động: “Lẽ nào các ngươi trơ mắt ngồi xem?”
Một khi chân linh mấy vị Thiên đế nhân tộc thoát khỏi phong ấn, có nghĩa họ có thể phục sinh trở về bất cứ lúc nào.
Mấy vị Thiên đế này là tồn tại có thể sánh với với Tổ thần.
Nhưng âm Thần – Nguyệt Hi lại khôi phục yên tĩnh.
Dù mấy vị này có thoát vây, đoán là cũng không kịp thời gian.
Thắng bại giữa các thần Hỗn Độn, các thần Bàn Cổ, nhân tộc, và cả chuyện chúa tể thiên địa này, đoán là sẽ được quyết định trong mấy năm này.
Nhân tộc cũng không có nhiều tài nguyên để giúp họ khôi phục trong thời gian ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận