Bá Võ

Chương 1619: Ba thần (4)

Khi Lý Vi Trần sinh lòng tuyệt vọng, hắn lại nhìn thấy ba người trên bệ đá chấn động toàn thân.
Cơ thể bọn họ nổ tung, sương máu tràn ngập.
Lý Vi Trần thấy thế, không khỏi nghi ngờ không thôi: “Đây là?”
“Là thần huyết mà Vô Tướng thần tông lấy từ chúng ta trong bao năm qua.”
Cái đầu khổng lồ ở phía bắc cười gằn một tiếng: “Bọn họ mượn lực lượng trong máu chúng ta để đánh vỡ nguyền rủa trong huyết mạch, há có thể không trả giá đắt?”
“Bọn họ dùng các loại phương pháp để tinh luyện thần huyết, luyện hóa thần ý của chúng ta, nhưng mà thần ý của chúng ta là vĩnh hằng, há có thể bị bọn họ luyện hóa sạch sẽ?”
Trong ba vị Cổ thần, cái đầu này là giống nhân loại nhất.
Nhưng đỉnh đầu của hắn lại có một cái sừng màu đen, phía trên có từng tia lôi đình màu đen lóng lánh.
Lý Vi Trần không khỏi hiện lên vẻ vui mừng.
Đây chính là một trong những mục đích hắn trợ giúp ba vị Cổ thần Vĩnh Hằng này thoát khốn!
Chỉ cần bọn họ có thể thoát khỏi phong ấn, như vậy dù Vô Tướng thần tông không vong, nhất định cũng sẽ là nguyên khí đại thương.
Rất nhiều cao thủ của Vô Tướng thần tông sử dụng thần huyết của ba vị này.
Mà ngày hôm nay, bọn họ sẽ vì thế mà trả giá đắt.
Lúc này, cái đầu khổng lồ giống con hổ ở phía tây cũng há miệng hút một bộ phận La Hầu thần huyết vào cơ thể.
Điều này khiến cho ngoài cơ thể hắn xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, thần lực mênh mông bạo phát, khiến cho thủy tinh màu máu ở chung quanh bắt đầu kêu răng rắc, sinh sôi những vết rạn nứt.
“Rất tốt!” Đầu hổ khổng lồ cực kỳ hài lòng: “La Hầu thần huyết rất tinh khiết, đủ để ta lấy lực lượng từ trong hài cốt của hắn.”
Trong mắt hắn lộ ra ý trào phúng: “Ta cảm nhận được lực lượng Canh kim và Sát phạt ở bên trong, cái tên con hoang này quả thật là tham lam không có chừng mực.”
Nội tâm của Lý Vi Trần đã bình tĩnh lại.
Thế nhân có rất ít người biết, Thiết Bích sơn mạch đứng vững ở phía bắc Thần Châu, đại đa số đều là do hài cốt của La Hầu và các thần dưới trướng hắn tạo thành.
Hắn mang La Hầu thần huyết đến đây, chính là để các thần bên trong Vạn Ma quật có thể lấy lực lượng từ trong hài cốt của La Hầu.
Ba Cổ thần này vừa lấy được thần huyết, chắc chắn có thể thoát vây!
Lý Vi Trần đã nhìn thấy vô tận lôi đình hủy diệt, kim đao sát phạt và thần viêm vô lượng đã bắt đầu ngưng tụ ở trong hang động này.
Đó chính là lực lượng của ba vị Cổ thần này.
Cùng lúc đó, cái đầu khổng lồ màu đỏ thẫm ở phía nam cũng mở mắt ra.
Mi tâm của hắn khảm một viên bảo thạch đỏ cực lớn, ít nhất phải rộng trăm trượng, đôi mắt của hắn cũng là một màu đỏ thắm, phun ra vô tận liệt diễm.
“Vì sao?”
Trong con ngươi của hắn tràn đầy giận dữ, lạnh lùng nhìn ba người trên bệ đá: “Các ngươi lấy xương sườn của ta để luyện pháp khí? Thật sự là to gan.”
Già Thiên Kiếm Thánh - Mạch Đan Thư và Thần Ấn Phiên Thiên, Tụ Lý Càn Khôn’ – Thẩm Nguyên đều yên lặng không nói gì.
Khí huyết và võ ý của bọn họ đều hóa thành một bó huyết quang màu đỏ thẫm, tựa như cột chống trời, xuyên qua liệt diễm và lôi đình để chống đỡ kết cấu phong ấn nơi này, kích phát phù văn phong ấn trên thủy tinh màu máu, mạnh mẽ áp chế thần lực của ba thần.
Mai Niệm Tuyết thì lại hơi lo lắng mà nhìn lướt qua hai vị tổ sư đời trước.
Hai người này khác với hắn, bọn họ đã ở trong Vạn Ma quật mấy trăm năm rồi.
Mặt ngoài nhìn như hoàn hảo, nhưng thật ra thân thể đã tàn tạ không chịu nổi, nguyên thần như nến trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể quy về tịch diệt.
Đương nhiên, Mai Niệm Tuyết hắn cũng không tốt hơn là bao.
Chín mươi năm nay, một mình hắn gần như gánh vác chín phần mười áp lực.
Trong đó, hắn còn từng hóa thân ra ngoài để dạy dỗ đệ tử, hóa giải nguy cơ của Vô Tướng thần tông, khiến cho nguyên khí của hắn bị tổn hại nhiều hơn.
Hắn bây giờ cũng đã tàn tạ không chịu nổi, nguyên thần thủng trăm ngàn lỗ.
Trong đầu Mai Niệm Tuyết không khỏi sinh ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày ba người bọn họ chết ở đây? Là ngày kết thúc của Vô Tướng thần tông?
Mai Niệm Tuyết lập tức thu hồi tâm tư.
Võ tu Siêu Phẩm, ý chí tự nhiên siêu phàm thoát tục!
Người như bọn họ, dù có rơi vào tuyệt cảnh thì cũng sẽ không bỏ cuộc, sẽ không sa sút, càng sẽ không tuyệt vọng.
Hắn chắp tay sau lưng, sắc mặt như thường: “Các ngươi thân là kẻ tù tội của Vô Tướng thần tông ta, đồ trên người tự nhiên là mặc cho chúng ta sử dụng. Chỉ là chó lớn, còn muốn hỏi vì sao chủ nhân lại chém giết? Không thấy nực cười sao?”
Mai Niệm Tuyết vừa nói chuyện vừa nghĩ đến cảnh tượng Ngự Vân Tưởng dùng pháp khí để tiến vào Vạn Ma quật, xin hắn lấy xương sườn của ‘Thần XÍch Hỏa’.
Tên kia lắng làm thức tỉnh linh giác của ba thần nơi đây, từ đó để lộ tin tức, cho nên không dám nói công dụng của xương sườn.
Nhưng Mai Niệm Tuyết vẫn dựa theo lời nói ám chỉ của Ngự Vân Tưởng để làm ra một suy đoán.
Chẳng lẽ Vô Tướng thần tông bọn họ đã có người học được Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết Nhai Đao Quân?
Muốn dùng Kim Cương Cốt của ‘Thần Xích Hỏa’ để luyện Thần Ý Đao Tâm?
Nếu như là sự thật, như vậy hôm nay còn có cơ hội lật bàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận