Bá Võ

Chương 1987 - Thần âm x Thần Dương (4)

Tần Phụng Tiên không khỏi híp mắt nhìn Tần Tịch Nhan.
Không ngờ nữ tử này lại có ý quyết tử, muốn tự bạo nguyên thần và Long Hổ Kim Đan, phá hoại khí linh của Quy Nhất Nguyên Chung.
Tần Phụng Tiên không những không giận mà còn cười, thần thái hiền lành: “Nha đầu ngu xuẩn, tâm tính đúng là rất cứng rắn, nhưng ngươi có biết lão phu cũng không muốn giết ngươi? Yên tâm, lần này lão phu chỉ trừng phạt ngươi một chút thôi.”
“Chỉ cần ngươi thật lòng hối cải, Thiết Sơn Tần thị vẫn sẽ ủng hộ ngươi. Ngươi lại có biết lão phu đã phải trả giá bao nhiêu để ngươi tiến vào Vô Tướng thần tông không? Nếu ngươi không thể học được Thần Ý Xúc Tử Đao, không phục hưng Tần gia ta, tương lai lão phu và ngươi nào có mặt mũi gặp tổ tiên Tần gia dưới cửu tuyền?”
Nhưng Tần Tịch Nhan không hề dao động, vẻ tro tràn trong mắt nàng càng ngày càng đậm.
Tần Phụng Tiên không khỏi thầm mắng một tiếng ‘tiện nhân’.
Hắn lại hít một hơi: “Đứa nhỏ này, sao lại không chịu nghe lời?”
Lúc này, một đôi đoản kích lặng lẽ trượt xuống khỏi ống tay áo của hắn, Trang Nghiêm cũng lặng lẽ lắc mình đến sau lưng Tần Tịch Nhan.
Trong mắt Tần Phụng Tiên đã lóe lên một vệt sát cơ lạnh lẽo.
Dù thế nào thì hắn cũng không cho phép khí linh của Quy Nhất Nguyên Chung bị thương tổn.
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất để hắn đối kháng với Tần Mộc Ca, không thể gặp sai sót.
Thứ này không chỉ có uy lực mạnh mẽ, mà còn có thể áp chế ‘Vạn Thần Nguyên Lưu đại pháp’ của Tần Mộc Ca, trấp áp sức mạnh của nàng.
Nhưng khi Trang Nghiêm sắp xuất đao, một ánh đao băng tuyết ngang dọc năm trăm trượng bỗng nhiên chém xuống đầu hắn.
Trang Nghiêm nhíu chặt lông mày, sau đó múa đao ra sau lưng, chặt đứt ánh đao khốc liệt kia.
Trang Nghiêm lập tức ngẩng đầu nhìn chiếc Dục Nhật thần chu ở trên không.
“Sở Hi Thanh?”
Người này lại giấu diếm được linh giác của hắn và Tần Phụng Tiên mà đến đây.
Chắc là đối phương dùng Nhai Tí Đao để phản xạ lại tất cả linh thức.
Sở Hi Thanh thì cầm trường đao trong tay, đứng trên đầu thuyền nhìn xuống ba người bên dưới.
Thần sắc hắn có hơi khó chịu: “Chậc! Còn chưa chết sao? Xem ra ta vẫn đến sớm một bước.”
Sở Hi Thanh còn chưa nói hết, Thần Xích Hỏa đã nhảy xuống dưới.
Hắn không chỉ dùng Nhiên Thiên chi pháp để thiêu đốt hai người Tần Phụng Tiên và Trang Nghiêm, mà đồng thời còn vung nắm đấm khổng lồ, đánh về phía Trang Nghiêm.
Hắn là thần linh Vĩnh Hằng, nhưng suy nhược đã lâu, bộ thân thể này cũng chỉ là hóa thân.
Khi đối mắt với đám có sức chiến đấu Siêu Phẩm của nhân tộc, thiên quy của Thần Xích Hỏa cũng không chiếm được quá nhiều ưu thế.
Tuy võ tu nhân tộc nắm giữ thiên quy ở đẳng cấp thấp, nhưng lại có thể đem thiên quy chơi ra hoa.
Cự linh đều dựa vào thiên phú huyết mạch của bản thân, tăng thiên quy lên đến cảnh giới cực cao, nhưng lại phù phiếm không thật, vận dụng cứng ngắc và khô khan.
Cho nên Cự linh bọn họ… phi! Là mạch Ứng Long càng chuyên về lấy lực phục người!
Bóng người Trang Nghiêm biến hóa theo gió, căn bản là không cho Thần Xích Hỏa có cơ hội đánh trúng.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, hắn lại cau mày lần nữa.
Trang Nghiêm phát hiện có một luồng sức mạnh mạnh mẽ đang quấy nhiễu Phong độn của mình.
Đó là nhiệt độ cao đến cực hạn do ngọn lửa mang đến!
Vị thần linh này thế mà lại lơi dụng nhiệt độ cao để quấy nhiễu khí lưu, từ đó thu được năng lực can thiệp vào độn pháp của hắn.
Khóe môi Thần Xích Hỏa vểnh lên, lộ ra hàm răng trắng ởn.
Từ vài chục vạn năm trước hắn đã biết, tốc độ chính là khuyết điểm của mình.
Ngọn lửa của hắn có mạnh hơn, lực lượng của hắn có lớn hơn, nhưng nếu không đánh trúng thì cũng là vô dụng.
Mà một cái chớp mắt tiếp theo, Thần Xích Hỏa hóa thành một đạo sấm chớp màu vàng, đánh thẳng đến trước mặt Trang Nghiêm.
Đó là Kim Cương!
Trong cơ thể Thần Xích Hỏa có ‘Trừ Tà thần lôi’ hóa thành xương sườn.
Tuy rằng ngộ tính của hắn ngu độn, không thể tìm hiểu được kỳ diệu trong đó, nhưng vẫn có thể dùng cho độn pháp.
Trang Nghiêm thì lại bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị một quyền này đánh bay hơn ngàn trượng.
Giờ phút này, Sở Hi Thanh cũng hạ xuống trước mặt Tần Tịch Nhan.
Hắn tiện tay chém một đao, tạo thành một mảnh ánh đao như gương.
“Sặc!”
Song kích của Tần Phụng Tiên bị hắn đẩy sang hai bên, tạo thành hai vết chém dài mấy trăm trượng, vô số băng tuyết bị hất bay lên không trung.
Phong Tam cũng theo đuôi mà tới, kiếm quang của hắn lại ép Tần Phụng Tiên lùi lại hơn mười trượng.
Lúc này, Tần Tịch Nhan chỉ kém một chút nữa là tự bạo Long Hổ Kim Đan.
Sau khi nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh, liền ngây người một trận.
Nàng chợt thấy vui vẻ, thu hồi ý định tự bạo, sau đó lại nhíu mày lại.
“Tại sao lại là ngươi? Tỷ tỷ của ta đâu? Nàng ở nơi nào?”
Tần Tịch Nhan vô thức quét mắt nhìn bốn phía, lại không phát hiện bóng dáng của Tần Mộc Ca.
Trong lòng nàng nhất thời dâng lên một loại cảm giác bất an.
Tần Tịch Nhan không cho rằng Sở Hi Thanh có thể đối kháng với hai người Tần Phụng Tiên và Trang Nghiêm, dù cho cộng thêm cả Phong Tam và hóa thân thần lình kia thì cũng không đủ.
“Ngươi nào còn tỷ tỷ gì? Tỷ tỷ của ngươi đã bị chính tay ngươi đưa vào quan tài rồi còn gì?”
Sở Hi Thanh cười nhạo một tiếng, lời nói hàm chứa chế giễu: “Nếu như ngươi muốn hỏi thê tử của ta, vậy thì nàng còn đang ở Nghiêm Châu, chắc là phải một khắc sau mới có thể chạy đến đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận