Bá Võ

Chương 2199 - Ngu xuẩn (2)

Khi nói đến Hạt Bạn, vẻ mặt Cơ Dương rất phức tạp, nàng vừa bất đắc dĩ, vừa đau thương, vừa xoắn xuýt, lại ngậm lấy một chút kiêng kỵ.
Nhưng rõ ràng là Cơ Dương không muốn nói nhiều về chuyện này, khiến cho bầu không khí có hơi lúng túng.
Nói về Chập Long thì Cơ Dương lại rất phấn chấn. Nhưng lời nói của nàng lại ẩn chứa oán giận, nói đã gần 20 năm mà Chập Long không đến thăm nàng.
Huynh trưởng Chập Long của nàng tuy phần lớn thời gian đều nằm trong trạng thái ngủ say, nhưng vẫn có một hóa thể đi lại trên thế gian.
Cơ Dương lại nhắc khéo đến Vũ Côn Luân, nói đó rất có thể là huynh trưởng Chập Long của nàng. Nói chí hướng cả đời của Chập Long là nghĩ cách xoay chuyển vận mệnh hai tộc nhân và long, thoát khỏi vận mệnh nguyền rủa và nô dịch, kết quả không biết vì sao mà thời gian gần đây hắn luôn làm mấy việc hoang đường khiến người ta không thể hiểu được.
Sở Hi Thanh đã xác định Vũ Côn Luân chính là Chập Long, hắn còn tận mắt nhìn thấy khi ở Cực Đông Băng Thành.
Có lẽ Cơ Dương ở trong mộ quá lâu, tin tức không nhanh lắm, nên chỉ có thể suy đoán.
Nàng hiển nhiên là cũng biết ân oán giữa Sở Hi Thanh và Chập Long, trong lời nói còn hàm chứa ý thăm dò.
Sở Hi Thanh dứt khoát chuyển đề tài.
Hắn đề cập đến mục đích cuối cùng của mình khi đến đây.
Sở Hi Thanh muốn vào tầng thấp nhất trong mộ Cơ Dương, nhìn xem thứ phong ấn ở bên dưới kia rốt cuộc là thứ gì?
Cơ Dương rõ ràng là không tình nguyện.
Nhưng nàng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Thanh thế và địa vị của Sở Hi Thanh bây giờ đã không giống như ngày xưa.
Mặc kệ là võ đạo của bản thân hắn, hay là thế lực và các mối quan hệ của hắn, đều có sức nặng nhất định ở trên bàn cơ mang tên ‘thiên địa’ này.
Vì vậy Cơ Dương cũng cần coi trọng hắn.
Sở Hi Thanh lại tiến vào không gian tầng dưới chót này lần nữa, hắn nhìn cái đại đỉnh ở trung ương một lúc lâu, rồi mới bay ra ngoài với sắc mặt ngưng trọng.
Khi hắn cáo từ rời đi, lại giống như lơ đãng mà hỏi dò: “Nếu như có một ngày, một thân lực lượng cực dương của điện hạ chuyển hóa thành cực âm, thì chứng bệnh của ngươi bây giờ có khỏi không?”
“Cực dương chuyển thành cực âm, cái này sao có thể?”
Cơ Dương đầu tiên là cảm thấy hoang đường, sau đó nàng vẫn trả lời với vẻ hơi chần chờ: “Ta không chắc lắm, có lẽ một nửa bên thân thể sẽ từ từ chuyển sinh, cũng có thể sẽ ta tiến thêm một bước.”
“Thi độc kia vốn là thứ cực âm, tất cả thân thể Bán thần đều chuyển hóa thành cực dương để đối kháng với thi độc. Vì thế nên sẽ xuất hiện biến hóa gì là rất khó đoán được. Chỉ có một điều chắc chắn là, ta nhất định sẽ được lợi ích từ đó.”
“Vậy sao?”
Sở Hi Thanh nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Như vậy vị ở bên dưới kia thì sao?”
Cơ Dương nghe vậy thì sững sờ, rồi lập tức gật đầu: “Nếu như có thể chuyển hóa, vậy vị kia cũng có chỗ tốt cực lớn.”
Nàng cảm thấy vấn đề này của Sở Hi Thanh rất kỳ quái.
Nhưng khi nàng còn muốn hỏi rõ ràng, thì Sở Hi Thanh đã cười chắp tay, rồi trực tiếp bay đi.
Nơi này rất gần thành Tú Thủy, vì thế nên hắn cũng lười dùng Dục Nhật thần chu.
Mà thả Cửu Diệu Thần Luân kiếm ra, vừa bay vừa tâm sự nặng nề mà gặm xúc tu.
Lục Loạn Ly thì đứng sau lưng Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly rất tò mò về thứ nằm ở bên dưới mộ Cơ Dương.
Nàng không được Cơ Dương cho phép, nên không thể xuống xem.
Nhưng khi nàng nhìn thấy dáng vẻ mất tập trung này của Sở Hi Thanh, thì lại sáng suốt không hỏi.
Cái tên Sở Hi Thanh này tuy rất đáng ghét, nhưng vẫn tính là thẳng thắn với nàng.
Hắn không chủ động mở miệng nói, vậy khẳng định là không thể nói.
Thật ra Lục Loạn Ly đoán được thứ bị phong ấn ở bên dưới mộ Cơ Dương, rất có thể là Vọng Thiên Hống đời đầu trong miệng hai vị Tổ thi kia.
Nàng chỉ không thể xác định là Cơ Dương đã làm gì để giấu diếm được tai mắt của các thần.
Vọng Thiên Hống đời đầu quan hệ rất lớn.
Chẳng trách Sở Hi Thanh lại cẩn thận như vậy.
Năng lực nhận biết của những thần linh kia rất mạnh, vì vậy sau khi rời khỏi Quy Khư, Sở Hi Thanh cũng không nhắc đến Vọng Thiên Hống đời đầu nữa, thậm chí còn không dám dùng cách gọi khác.
Lục Loạn Ly cũng vì thế mà sinh ý lạnh.
Nàng không thể tưởng tượng được, một khi các thần biết Vọng Thiên Hống đời đầu không chết, thì sẽ có hậu quả thế nào nữa.
Khi hai người trở về Thiết Kỳ Bang, thì trực tiếp xuyên qua trận pháp, hạ xuống trước đại sảnh, toàn bộ tổng đà liền sôi trào.
Những giáp sĩ đang làm nhiệm vụ, may mắn được nhìn thấy phong thái của Kỳ chủ này, lập tức quỳ trên mặt đất.
“Bái kiến Kỳ chủ”, ‘Kỳ chủ an khang’. ‘Kỳ chủ vạn tuế’… âm thanh vang vọng bốn phía, chỉ chớp mắt đã truyền bá đến xa xa, làm cho mặt đất run rẩy.
Một ít người hầu không có tu vị ở trong tổng đà còn vì thế mà lộ ra vẻ đau đớn.
Tiếng hoan hô như sét đánh này, suýt nữa thì chọc thủng màng nhĩ của bọn họ.
Sở Hi Thanh nhạy cảm phát hiện trong tiếng hoan hô kia, có một ít người đang dùng các loại bí pháp để bí mật quan sát hắn.
Sở Hi Thanh cũng không thèm để ý, mà cất bước đi về sân viện bên trái đại sảnh.
Trước kia hắn rất coi trọng đám nội quỷ này, nhưng bây giờ thì không để trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận