Bá Võ

Chương 1278: Cảnh giác (2)

Băng pháp thì lại khác, con đường này đã có truyền thừa hoàn chỉnh.
Mấy trăm ngàn năm đến nơi, hàng trăm hàng ngàn võ tu thuật tu mượn phương pháp này để đăng đỉnh, thậm chí đánh vỡ giới hạn người và thân, bước vào Siêu Phẩm.
Vấn Thù Y có kinh nghiệm của người đi trước, độ khó đột phá giới hạn gần như là không có.
Sở Hi Thanh thì lại thấy toàn thân phát lạnh.
Đây không phải vì khí lạnh vô biên của Vấn Thù Y, mà là do Vấn Thù Y thể hiện thực lực và thần thông quá kinh khủng.
Sức mạnh nòng cốt của Thần Ngao Tán Nhân là hai pháp môn mạnh mẽ ‘Phong Thiên’ và ‘Đoạn Thiên’.
‘Phong’ là phong ấn vạn vật, ‘Đoạn’ là cắt chém tất cả.
Trong đó, Đoạn Thiên có hơi tương tự với Tiệt Thiên với Mộc Kiếm Tiên, nhưng Đoạn Thiên chỉ vẻn vẹn là cắt, còn Tiệt Thiên thì còn có chặn lại, lấy ra lực lượng ở trogn đó.
Trên một trình độ nào đó, Đoạn Thiên là một phần của Thiệt Thiên chi đạo, uy lực của nó cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Hiện giờ, Phong Đoạn chi pháp của mười hai Vân Hải Kiếm Khôi lại bị Vấn Thù Y đóng băng.
Đó hoàn toàn là đóng băng tất cả, ngay cả Thiên quy đạo luật cũng không ngoại lệ!
Lớp băng trên người Vân Hải Kiếm Khôi càng ngày càng dày, khi bọn chúng sắp bị đóng thành tượng băng, lại có mười hai vị Vân Hải Kiếm Khôi nữa lắc mình xuất hiện ở ngoài cửa lớn đỏ thắm.
Bọn họ cũng dựng trường kiếm ở trước người, từng vòng từng vòng phù trận hình tròn tràn ra ngoài, làm cho trận pháp càng mạnh mẽ hơn.
“Lại có tận hai mươi bốn Vân Hải Kiếm Khôi?” Nhậm Ngã Tiếu lấy làm kinh hãi: “Không phải chỉ có mười hai bộ thôi sao?”
“Hẳn là vì chưa từng có người nào có thể ép tất cả Kiếm Khôi xuất hiện?”
Trong mắt Phương Bất Viên lóe lên ánh sáng kỳ dị, lòng thầm nói vị Thần Ngao Tán Nhân này quá giàu có.
Hắn không khỏi liếm môi: “Vị Thần Ngao Tán Nhân này có thể rèn đúc hai mươi bốn bộ Vân Hải Kiếm Khôi, xem ra cũng không phải người thường. Chỉ là không biết bộ kiếm trận này có thể chống đỡ được không?”
Đây là chuyện tất cả mọi người quan tâm.
Nếu như không ngăn được, vậy bọn họ đi một chuyến tay không rồi.
Đám người bọn họ không phải đối thủ của Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y, chỉ có thể hi vọng nhặt được chút chỗ tốt từ viền ngoài của Vân Hải tiên cung.
Khi hai người bọn họ nói chuyện, người khổng lồ giáp bạc ở sau lưng Vấn Thù Y đã giơ tay lên, một thanh Băng Luân kiếm dài đến sáu mươi trượng đã ngưng tụ lại, sau đó chém một kiếm vào bên trong Vân Hải tiên cung.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng vang ‘răng rắc’, hàng rào không gian ở bên ngoài Vân Hải tiên cung bắt đầu xuất hiện những vết rách. Trên người mười hai Vân Hải Kiếm Khôi mới xuất hiện cũng xuất hiện một lớp băng.
Tất cả mọi người ở đây đều âm thầm hoảng sợ, cảm giác Vân Hải tiên cung này sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, đúng lúc này, Vấn Thù Y chợt thu kiếm.
Nàng nhét Băng Luân kiếm vào trong vỏ, người khổng lồ phía sau cũng tiêu tan.
Nữ tử này liếc mắt nhìn chằm chằm vào nơi sâu xa trong Vân Hải tiên cung, sau đó ngự không rơi xuống bệ đá.
Khi Vấn Thù Y đứng giữa bệ đá, toàn bộ bệ đá đều tĩnh lặng.
Dưới thực lực khủng bố của Vấn Thù Y, tất cả võ tu thuật tu ở đây đều rơi vào yên lặng, không chỉ không có ai dám phát ra tiếng động, mà còn có người không dám thở.
Khi Vấn Thù Y đảo mắt nhìn quanh, cũng chỉ có mười mấy người là không né tránh, có can đảm nhìn nhau với nàng.
Thiếu nữ cũng không để ý đến đám võ tu này lắm, sau khi quét mắt nhìn qua, nàng liền nhìn vào Sở Hi Thanh, đôi mắt xinh đẹp như mặt hồ băng kia lại nổi sóng.
Sở Hi Thanh lại âm thầm kinh ngạc.
Vì sao nữ nhân này lại nhìn mình?
Là do mình đại bại con cháu của nàng khi ở Quy Khư sao? Chính là Trưởng Tôn Binh Quyền kia?
Vậy thì cũng quá hẹp hòi rồi chứ?
Nhưng nhìn vẻ mặt của nữ nhân này, lại không giống như là có địch ý.
Khi còn ở Quy Khư, Vấn Thù Y cũng có khí độ như một tông sư.
Nếu Vấn Thù Y muốn gây sự với hắn, sẽ không chờ đến bây giờ, khi đó liền có thể giữ hắn và Tố Phong Đao lại Quy Khư rồi.
Còn Trưởng Tôn Binh Quyền ở sau lưng Vấn Thù Y thì lại nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt như đao thương kiếm kích.
Chiến ý của người này dâng trào, hiển nhiên là muốn tìm cơ hội rửa sạch sỉ nhục.
Sở Hi Thanh hơi suy nghĩ một chút, liền thản nhiên chắp tay với Vấn Thù Y: “Đệ tử Vô Tướng thần tông Sở Hi Thanh bái kiến tiền bối, thời gian trôi qua mấy tháng, phong thái của tiền bối càng hơn xưa.”
Con ngươi của Vấn Thù Y hơi co lại.
Tiền bối?
Vấn Thù Y lập tức cười tự giễu, gương mặt vô cùng mịn màng ở sau lớp giáp bạc kia cũng hiện ra một nụ cười cay đắng.
Nàng lớn hơn Sở Hi Thanh mấy trăm tuổi, đúng là tiền bối của hắn.
Ánh mắt Vấn Thù Y khôi phục lạnh lùng, hơi gật đầu với Sở Hi Thanh rồi thu hồi tầm mắt.
Vị này lập tức ngồi xếp bằng ở giữa bệ đá, lẳng lặng chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận