Bá Võ

Chương 2008 - Thiên Đạo Thạch Lâm (5)

Để ngươi kinh dị nhất là, Huyền Hoàng – Chân và Huyền Hoàng – Xiển đều không có ý thức riêng, nhưng lại có thể chấp chưởng ‘Bàn Cổ tinh hồn’, khiến cho rất nhiều nửa bước Tạo Hóa không thể cướp đoạt.
Hai môn Xiển Chân lấy ‘Xiển Chân chi pháp’ làm mồi dụ dỗ người tu hành, mới chào võ tu phàm giới gia nhập vào, khiến võ lực của nhân tộc liên tục lớn mạnh.
Tuy nhiên, 32 vạn năm trước, ‘Vạn Trá chi chủ’ ẩn núp ở Xiển môn, dùng pháp môn xảo diệu để cướp lấy một cái hóa thân này của Huyền Hoàng thủy đế.
Nhưng chúa tể Chân môn là Huyền Hoàng – Chân vẫn nằm trong tay Thái Sơ Huyền Nữ.
Chân môn tuy đã bị các thần linh thẩm thấu thành cái sàng, nhưng mà các thần vẫn không thể đoạt được quyền bính cao nhất trong tay Thái Sơ Huyền Nữ.
Đây chính là lý do vì sao Thái Sơ Huyền Nữ vẫn bình yên vô sự trong 36 vạn năm nay, không sợ các thần, và cũng là biến số lớn nhất trong chuyện của Táng Thiên.
Ngày xưa, Huyền Hoàng thủy đế từng được Thái Sơ Huyền Nữ trợ giúp trong việc ổn định nguyên thần của Táng Thiên.
Tuy rằng hiện giờ Huyền Hoàng thủy đế đã không còn, nhưng khó mà nói vị Thái Sơ Huyền Nữ này sẽ không âm thầm trợ giúp nhân tộc lần nữa.
Thần Phổ Chiếu cũng đang nhìn ‘Bàn Cổ đạo bi’, cảm khái một tiếng: “Đều nói nhân tộc suy yếu là khẳng định, nhưng hôm nay, mười hai ‘Bàn Cổ tinh hồn’, lại có bốn cái nằm trong tay bọn họ. Mười hai chi tộc duệ của Bàn Cổ, chỉ có bọn họ được trời cao chiếu cố.”
“Cũng có thể là năm cái.”
Thần Tịnh Ly nhìn dánh sách trên bia đá Bàn Cổ: “Đừng quên thế gian này còn có tinh hồn thứ 13 chưa từng ghi chép trên kia… ‘Đông Hoàng tinh hồn’! Có người nói, Đông Hoàng ngày xưa đã từng tiến vào lĩnh vực Bàn Cổ, tiến cận vô hạn với phía trên Tạo Hóa.”
“Đông Hoàng?” Giọng nói của Thần Phổ Chiếu đầy kinh ngạc: “Không thể nào? Lực lượng của hắn chỉ là tầng thứ Tạo Hóa Chúa Tể thôi, còn lâu mới đạt đến mức độ Bàn Cổ, nào có thể diễn hóa ra ‘Tạo Hóa tinh hồn’?”
“Ta cũng hi vọng là như vậy!”
Thần Tịnh Ly hít một hơi: “Nhưng ngươi phải biết, ta nghiên cứu thiên quy Như Ý, lại thu thập và nghiên cứu tất cả sự vật do Đông Hoàng và Long Hi để lại. Ta càng nghiên cứu, thì càng phát hiện Đông Hoàng bất phàm. Thái Hạo cũng coi thường thiên quy Như Ý, vị trí của cái bia đá này không đúng, nó vốn phải nằm ở nơi sâu rất trong tầng nắm, tiếp cận với tầng sáu mới đúng.”
“Có lẽ vậy!” Thần Phổ Chiếu không tỏ ý kiến, hiển nhiên là không chịu tin tưởng.
Giọng nói của hắn bắt đầu trở nên trầm lãnh: “Tuy nhiên, dù thế nào thì cũng không thể để thiên quy Như Ý này rơi vào tay nhân tộc, đây là ý chí của các thần.”
Sắc mặt Thần Tịnh Ly cũng hơi ngưng lại: “Trừ ta ra, thì thiên địa này sẽ không có ‘Chân Linh Như Ý’ thứ hai, không có chúa tế Như Ý thứ hai!”
...
Bên trong Vạn Ma quật, Sở Hi Thanh đứng trước một cánh tay khổng lồ dài đến 120 trượng, vẻ mặt hắn đầy mệt mỏi.
Hắn mặt ủ mày chau, trong mắt không có tiêu cự, hồi tưởng lại từng hình ảnh trong ba ngày qua.
Sở Hi Thanh cố ý chờ ở Vô Tướng thần sơn vài ngày, mãi đến khi Lục Loạn Ly xuất quan.
Thái độ của Lục Loạn Ly rất kỳ quái, tuy rằng mới bắt đầu thì rất vui vẻ, nhưng sau đó lại có chút lạnh nhạt, cố ý giữ khoảng cách với hắn.
Nàng còn cự tuyệt lễ vật của Sở Hi Thanh.
Đây chính là một đóa ‘Băng Tâm Hoa’ ngàn năm khó gặp, chỉ sinh trưởng ở noi trung ương nhất của ‘Vô Tận băng nguyên’.
Theo Sở Hi Thanh biết, Lục Loạn Ly rất thích các loại hoa cỏ xinh đẹp.
Nàng có mấy chục bộ quần áo đều lấy các loại hoa tươi làm chủ đề, nào là hoa hồng, hoa bách hợp, hoa mai, thủy tiên, hoa đào… mỗi ngày đều mặc không giống nhau.
Lần này, Lục Loạn Ly rõ ràng là rất yêu thích đóa ‘Băng Tâm Hoa’ kia, nhưng lại làm bộ không để ý chút nào.
Ba ngày tiếp theo, tuy Sở Hi Thanh mặt dày lôi kéo Lục Loạn Ly đi du ngoạn chung quanh Vô Tướng thần sơn. Nhưng mà nàng không hăng hái lắm, luôn thẫn thờ và sa sút.
Sở Hi Thanh cũng ý thức được nguy cơ.
Thái độ của nha đầu này rất không đúng!
Để cho Sở Hi Thanh thầm hoảng sợ chính là, Lục Loạn Ly còn mấy lần muốn nói lại thôi, khi đó ánh mắt nàng giãy dụa, mê man, đau buồn khiến cho người ta đau lòng.
Sở Hi Thanh có cảm giác hoảng hốt không tên, hắn toàn tranh thủ lúc Loạn Ly còn chưa kịp mở miệng, liền chuyển đề tài, chặn đứng không cho Loạn Ly nói.
May mắn chính là, Lục Loạn Ly đang tu luyện đến lúc quan trọng.
Nàng là thuật võ song tu, đang cô đọng một Chân phù pháp thuật cực kỳ quan trọng, đó là hạt nhân huyễn thuật của nàng trong tương lai.
Sau ba ngày, Lục Loạn Ly không thể không trở về bế quan, có người nói là cần hai tháng mới có thể đi ra.
Sau khi cảm thấy may mắn xong, Sở Hi Thanh lại cảm thấy lo lắng.
Hắn biết nguy cơ vẫn chưa biến mất, mà chỉ tạm hoãn mà thôi.
“Hi Thanh, đến đây, nhân lúc còn nóng thì uống những huyết tủy này của ‘Quần Sơn Xã Tắc chi thần’ đi!’
Tố Phong Đao cầm một cái pháp khí hình bát ngọc bay đến bên cạnh Sở Hi Thanh.
Nàng phát hiện Sở Hi Thanh vẫn đang ngẩn người, không khỏi hỏi dò Phong Tam – cũng là sư huynh Hạ Bạch Thạch của nàng: “Phong tiên sinh, hắn làm sao vậy?”
Phong Tam không biết nên trả lời thế nào, liền hàm hồ nói: “Khó nói, đại khái là vì tình yêu nam nữ đi. Hắn vốn đã có được nhưng lại không biết quý trọng, khi sắp mất đi thì mới bắt đầu sốt ruột, hiện giờ đang trù tính thượng sách.”
Thật ra hắn rất muốn thêm một câu ‘Đáng đời’.
Nhưng Phong Tam thật lòng sùng kính Sở Hi Thanh, cho nên vẫn không nói câu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận