Bá Võ

Chương 1507: Gia tướng Sở thị

Cùng lúc đó, hai bóng người lóe lên ở trước cửa miếu sơn thần.
Một người trong đó khoảng ba mươi tuổi, thân thể to cao mạnh mẽ, khuôn mặt chữ quốc, ngũ quan như đao khắc, cứng rắn giống như nham thạch, đó chính là Thiết Diện Phán Quan – La Dương.
Người còn lại thì cao to thon dài, tướng mạo cũng khá trẻ tuổi, ngũ quan thanh tú, vẻ mặt cũng lạnh lùng.
Sau khi người này đi ra, liền quan sát Sở Hi Thanh, trong mắt ẩn chứa vẻ tò mò tìm hiểu.
Sở Hi Thanh cũng ngưng thần nhìn người này một chút.
Đây là Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên!
Hắn khẽ mỉm cười, chắp tay với hai người: “Xin lỗi, để các ngươi chờ lâu.”
“Sao ân công lại nói vậy?’
Thiết Diện Phán Quan – La Dương thi lễ với Sở Hi Thanh: “Thân phận của ân công đặc thù, không tiện ra ngoài, chúng ta chờ một lúc cũng không có gì.”
Tẩy Bích Thiên cũng thi lễ, thần thái và giọng nói đều đúng mực: “Tẩy mỗ gặp qua Vô Cực Đao Quân! Trước tiên cảm ơn Đao Quân đã cứu mạng vị huynh đệ này của ta, cũng cảm ơn Đao Quân đã giúp đỡ trong nửa năm qua, huynh đệ chúng ta đều được lợi ích không nhỏ.”
“Tuy nhiên, lần sau Đao Quân có triệu kiến, tốt nhất là nên an bài thỏa đãng. Lần này Đao Quân thật sự để huynh đệ chúng ta chờ lâu, ngươi khẽ ra lệnh một tiếng, liền đẻ cho chúng ta chạy ngàn dặm xa xôi đến đây, lại chờ ở đây một ngày một đêm. Đao Quân đây là coi chúng ta như thuộc hạ? Có thể tùy ý sai khiến, gọi thì đến đuổi thì đi?”
Vẻ bất mãn trong mắt hắn đã lộ rõ.
Cuồng Kiếm – Phong Tam nghe vậy, vẻ mặt tức giận không vui: “Tiểu tử, làm càn! Chủ thượng nhà ta là ai? Có thể đến đây gặp các ngươi, đã là nể mặt lắm rồi, các ngươi đừng không biết điều.”
Ánh mắt Tẩy Bích Thiên lập tức đọng lại, liếc mắt nhìn Phong Tam: “Ngươi là người phương nào?”
Khoảnh khắc này, kiếm ý và quyền ý của hai người đã va chạm.
Bên cạnh miếu sơn thần rách nát cũng nổ ầm ầm.
Tẩy Bích Thiên vốn muốn nói ‘Nơi này nào đến lượt ngươi nói chuyện?’.
Lúc này, lời ra đến cửa miệng thì lại nuốt xuống.
Quyền ý của hắn bị kiếm ý của đối phương mạnh mẽ phá tan, vọt thẳng đến trước mi tâm của hắn.
Ánh mắt Tẩy Bích Thiên nghiêm túc hơn, lại phun ra vài chữ: “Các hạ là cao nhân phương nào?”
Hắn ngồi hạng 27 Địa Bảng, gần như không đối thủ trong cùng cấp.
Tu vị của người này cũng tương đương hắn, nhưng võ ý của người này lại thắng hắn một bậc.
“Tại hạ Phong Tam, người đời gọi Cuồng Kiếm!”
Phong Tam chắp tay sau lưng, ngậm lấy vài phần khinh bỉ và khiêu khích mà nhìn Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên: “Quyền ý của ngươi cũng chỉ có vậy, lấy gì mà tự kiêu? Có chút bản lĩnh như vậy, sao dám làm càn trước mặt chủ thượng?”
“Phong Tam? Chưa từng nghe đến, nhưng các hạ khẩu khí thật lớn!”
Tẩy Bích Thiên nheo mắt lại, khí tức trở nên vô cùng nguy hiểm: “Võ đạo của ta thế nào, không đến lượt ngươi đánh giá. Chúng ta có thể thử một chút, Tẩy mỗ sẽ không thua các hạ.”
Tuy hắn thua trên võ ý, nhưng nếu đánh thật thì chưa chắc sẽ thua.
Bách Bộ Thần Quyền của Tẩy Bích Thiên thiên về đánh xa, thân pháp lại siêu tuyệt.
Trước khi Tẩy Bích Thiên bước vào tam phẩm, đã có rất nhiều cao thủ bị hắn đánh giết từ khoảng cách ba dặm năm dặm.
Phong Tam nghe vậy thì mỉm cười: “Ngươi đơn giản là tu một môn thân pháp Thần Hành Vạn Biến, tinh thông ‘Thần tốc’ và ‘BIến Thiên’ chi pháp. Ở trước mặt người khác thì quả thực là có thể hung hăng, nhưng ở trước mặt ta thì còn chưa đáng kể.”
Khí cơ của hai người bắt đầu trở nên ác liệt.
Thiết Diện Phán Quan – La Dương phát hiện hai người sắp sửa bùng nổ, lập tức tiến lên một bước, ngăn ở trước người Tẩy Bích Thiên.
Hắn mở miệng nói: “Bích Thiên! Đây là ân công của ta và mấy vị huynh đệ, ngươi không thể làm càn.”
Sở Hi Thanh cũng hơi phẩy tay áo nói: “Phong tiên sinh, ta đã nói rồi, đây là bạn của chúng ta.”
“Chủ thượng.”
Phong Tam nghiêng người thi lễ với Sở Hi Thanh, vẻ mặt tự phụ: “Chủ thượng coi hắn là bạn bè, nhưng vị trước mắt này thì lại không nghĩ vậy. ta không muốn động thủ, vị này lại muốn thử ta. Chủ thượng yên tâm, chúng ta sẽ phân thắng bại ngay thôi.”
Tẩy Bích Thiên nghe vậy thì nở nụ cười trào phúng: “Các hạ thật sự không nhìn nhầm đâu. Lão La, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không mạo phạm ân công của ngươi, cũng sẽ không làm gì vị Phong tiên sinh này. Nhưng mà người tranh nhau câu nói, phật tranh một nén hương. Thế gian này, có vài người nhất định phải ăn đòn thì bọn họ mới phục.”
Ngay khi hắn vừa nói xong, giữa hai người bọn họ bỗng nhiên nổ đùng đùng như sấm rền.
Bóng người Tẩy Bích Thiên lại trượt lùi ra ngoài trăm trượng.
Cuồng Kiếm – Phong Tam thì lại theo sát như hình với bóng.
Hắn không rút kiếm, lại theo sát Tẩy Bích Thiên. Hắn vẫn duy trì khoảng cách của song phương trong phạm vi một trượng, khóa chặt Tẩy Bích Thiên ở trong phạm vi kiếm thế bao trùm.
Đây cũng là phạm vi kiếm thế và kiếm ý của hắn mạnh nhất, vừa rút kiếm là có thể đánh một kích lôi đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận