Bá Võ

Chương 897: Tử vong (2)

Ngày xưa, khi Deadpool trong Marvel còn là người thường thì đao pháp rất ác liệt, có thể chống đỡ chính diện mười mấy thanh súng tiểu liên, bản thân lại không bị thương chút nào. Nhưng sau khi hắn trở thành Deadpool, nhận được năng lực bất tử bất diệt thì đao pháp càng ngày càng đi xuống, một cây súng lục cũng có thể bắn trúng hắn.
Sở Hi Thanh cũng bắt đầu tập trung vào đối phó với mưa tên.
Vấn đề là bây giờ hắn vẫn không có năng lực bất tử bất diệt, vẫn không có tiền vốn đó.
Chẳng may Thái Thượng Thông Thần của mình bị lừa gạt thì sao? Chẳng may trong những mũi tên này còn ẩn giấu sát cơ thì sao?
Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua đã nhấc lên gió tanh mưa máu ở trong đám mộc đầu nhân kia.
Hiện giờ tiểu Tóc Húi Cua vẫn chưa có thân thể thực, đây vốn là thế yếu của nó, nhưng theo lâu dài thì lại là ưu thế của nó.
Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua cũng không cần bất kỳ thủ đoạn nào khác, cứ xông vào đấu đá lung tung là được.
Những mộc đầu nhân kia cũng không có bất kỳ biện pháp nào để phòng ngự nó cả.
Binh khí của chúng vừa chạm vào tiểu Tóc Húi Cua liền nát bấy, thuẫn gỗ trong tay chúng cũng yếu ớt như tờ giấy, không có chút tác dụng nào.
Chỉ trong khoảnh khắc, mà đã có hơn mười mộc đầu nhân bị tiểu Tóc Húi Cua va chạm cho nát bấy, nổ thành gỗ vụn.
Bên phía Bạch Tiểu Chiêu cũng có chiến công.
Nàng đã thích ứng với chiến thuật của đám mộc đầu nhân này, chớp mắt một cái đã tiêu diệt được bảy mộc đầu nhân.
Bạch Tiểu Chiêu ghi nhớ lời nhắc nhở của Sở Hi Thanh, vẫn luôn chú ý né tránh, không để cho chất lỏng màu xanh biếc kia bắn lên người mình.
Ngay khi hai con thú bắt đầu giết chóc, Sở Hi Thanh cũng hóa thành thuấn ảnh, bay nhào vào trong.
Phía xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to.
Mấy trăm mộc đầu nhân ở chung quanh lập tức trốn vào trong rừng rập, như thủy triều rút.
Bạch Tiểu Chiêu và tiểu Tóc Húi Cua đều có ý đồ đuổi theo, nhưng lại bị Sở Hi Thanh gọi về.
“Không cần đuổi! Để bọn chúng đi!”
Chu Lương Thần cũng chém ba mộc đầu nhân, hắn vốn chuẩn bị dùng hai cánh để đuổi theo truy sát, nhưng nghe vậy thì cũng dừng lại.
“Chủ thượng, đám mộc đầu nhân này rõ ràng là một bộ tộc, hơn nữa còn có kỷ luật nghiêm minh. Thực lực cá nhân của chúng nó không yếu, nếu như chúng ẩn nấp và tập kích từ trong rừng, thì sẽ rất phiền phức.”
“Ta biết.”
Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ: “Chúng nó có địa bàn riêng, sẽ không vượt qua ba mươi dặm, chúng ta sẽ không ở chỗ này quá lâu. Ta bảo các ngươi không dính máu của chúng nó, không chỉ là do trong máu này có độc, mà còn để tránh phiền phức sau này. Chúng nó thù rất dai, lại chủ yếu dựa vào mùi trong máu để truy tung.”
Dựa theo kinh nghiệm của Tần Mộc Ca, giết quá nhiều mộc đầu nhân này cũng không phải chuyện tốt.
Bạch Tiểu Chiêu thì lại hóa thành hình người, lại lấy làm kỳ mà nhìn đám hài cốt như vụn gỗ ở trên mặt đất.
“Những mộc đầu nhân này thật là kỳ quái, nhìn qua không giống như cây cối hóa thành yêu quái, mà giống như con rối sống lại.”
Sở Hi Thanh biết, thực ra Bạch Tiểu Chiêu mới sinh ra không lâu, tổng cộng không đến mười năm.
Hơn nữa yêu tộc không giống nhân tộc, không có loại truyền thừa kiến thức như sách vở.
Kiến thức trong huyết mạch của chúng thật ra chỉ có hạn, vì vậy kiến thức khó tránh khỏi có chút nông cạn.
“Đây gọi là Mộc tinh, là hạt giống cây cối nhiễm phải máu cổ thần mà thành sinh linh.”
Trong mắt Sở Hi Thanh chứa vẻ kinh dị, liếc mắt nhìn bầu trời màu vàng sạm kia: “Có người nói tại ‘Trung Thổ’ mà tộc duệ cự thần hoành hành kia, còn có sinh vật thần kỳ hơn, đầu nguồn của chúng nó đều là máu Cổ thần.”
Thật ra trong sách cổ còn có ghi chép một truyền thuyết, nói nhân loại là máu của Hoàng Hi và Phong Hậu con cháu Bàn Cổ, hỗn hợp với Ngũ Sắc huyền thổ mà thành.
Tuy nhiên, toàn bộ nhân tộc đều không đồng ý với truyền thuyết này.
Nhân tộc làm sao có thể sinh ra từ những đồ vật thấp hèn như bùn đất được?
Dù là Ngũ Sắc huyền thổ thì cũng là đất.
Bọn họ tin chắc mình có huyết mạch của Long, là con cháu của Bàn Cổ.
Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua đã trở về vai của Sở Hi Thanh.
Nó hơi đắc ý mà nhìn Bạch Tiểu Chiêu.
Lần này nó đại triển hùng phong, giết nhiều hơn Bạch Tiểu Chiêu.
Vì vậy, đồng bọn tốt nhất của Sở Hi Thanh vẫn là tiểu Tóc Húi Cua nó.
Bạch Tiểu Chiêu thì lại không để ý lắm, nàng không hiểu ánh mắt của tiểu Tóc Húi Cua là có ý gì.
Lúc này, nàng quan tâm đến hai ấn ký hư ảo đang lơ lửng trên đầu Sở Hi Thanh hơn.
Một cái là chiến phủ rất to, một cái là độc nhãn dựng thẳng đứng, hai cái lơ lửng ở vị trí ba thước trên đầu Sở Hi Thanh, hai bên trái phải, không can thiệp lẫn nhau.
Hai cái ấn ký đều rất thâm ảo, nếu như nhìn kỹ một chút, lập tức có một tia ý niệm mạnh mẽ bá đạo, vô biên vô tận, hung hãn lăng lệ xông ra ngoài.
Bạch Tiểu Chiêu liếc mắt nhìn qua, liền câm như hến mà thu hồi ánh mắt, lời nói của nàng hàm chứa khó hiểu: “Huynh trưởng, hai thứ ở trên đầu ngươi kia, chẳng lẽ chính là cái gọi ‘Thần quyến chi ấn’?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận