Bá Võ

Chương 1508: Gia tướng Sở thị (2)

Tẩy Bích Thiên cũng không có ra tay, hắn chỉ dốc hết sức để thoát khỏi Cuồng Kiếm – Phong Tam.
Hắn là người cực kỳ kiêu ngạo, cũng hiểu dụng ý của Phong Tam.
Nếu như mình không thể thoát khỏi Phong Tam, như vậy hắn liền không thể phát huy uy thế đánh xa của mình.
Vì vậy, thắng bại của song phương được quyết định bởi thân pháp và tốc độ của bọn họ, chứ không phải cái khác.
Hai người một trước một sau, nhanh chóng qua lại quanh miếu sơn thần.
Dù hai người chưa giao thủ, nhưng lại gợi ra từng trận âm thanh đùng đùng như sấm.
Ánh mắt Sở Hi Thanh nhìn theo hai người một lát, lại cười nói với La Dương: “La tiên sinh dạo này vẫn tốt chứ? Còn chưa chúc mừng La tiên sinh thăng cấp tam phẩm!”
Lúc này La Dương cũng yên tâm.
Chỉ cần hai người kia không đánh nhau là được.
Hắn lại thi lễ lần nữa, lời nói hàm chứa cảm kích: “Cái này thì phải cảm ơn ân công rồi, nếu như không có những tài liệu kia của ân công, không biết La mỗ phải chờ đến bao giờ mới có thể bước vào tam phẩm nữa.”
“Ta nghe Lục trang chủ nói, hắn dùng Mộng Huyễn Thành Chân để giúp ta hoàn thành ‘nghi thức’, cũng là vì có người nhờ vả. Nếu như ta đoán không sai, người này cũng là ân công, đúng không?”
Sở Hi Thanh cũng không che giấu, thản nhiên thừa nhận: “Vừa hay ta có chút giao tình với ái nữ của Lục trang chủ, có thể liên hệ. ‘Nghi thức thiên địa’ của ngươi vừa hay lại có thể nhờ hắn.”
Công pháp của La Dương là Đại Trung Chính Khí quyết, võ đạo là Thiết Họa Ngân Câu Bút.
Người này tu luyện chính là Giới Luật chi đạo.
Nghi thức thăng cấp của hắn là, dưới tình huống phong ấn phần lớn thần niệm và tu vị, liên tục xử lý chín mươi chín vụ án kiện cáo và tranh cãi, xử lý hai mươi việc có ảnh hưởng đến mười vạn người, trong lúc chấp pháp phải duy trì công bằng công chính.
Điều quan trọng của nghi thức này không phải là xử lý án , mà là trong quá trình này, để cho hắn nhận ra bản tâm của mình, có thể thủ vững con đường mà mình lựa chọn.
Môn công pháp này rất thích hợp với người trong triều đình.
Vì vậy, sau khi La Dương phản lại Sở gia, không chỉ là sức chiến đấu giảm mạnh, mà con đường vào tam phẩm của hắn gần như đã gãy.
Nhưng Mộng Huyễn Thành Chân của Lục Trầm lại có thể trợ giúp hắn.
Lúc này, Sở Hi Thanh lại phát hiện trên mặt La Dương ngậm lấy vài phần bối rối và chần chờ.
Thần sắc hắn như thường: “La tiên sinh đang thấy kỳ lạ, ta bỏ nhiều công sức và tiền tài giúp các ngươi, rốt cuộc là có mục đích gì? Sợ ta đẩy các ngươi vào trong hố?”
Là Dương là một thanh niên sáng sủa, sau khi bị Sở Hi Thanh vạch trần thì nhất thời lúng túng.
Nhưng hắn vẫn nói thẳng: “n công có ơn với ta, La Dương vốn nên báo đáp, dù tan xương nát thịt cũng không tiếc. Nhưng ta và những huynh đệ khác còn thù lớn chưa trả, cần phải giữa lại cái thân này. Tuy nhiên, ân công yên tâm, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của chúng ta, mặc kệ ngài dặn dò cái gì, chúng ta đều sẽ làm ổn thỏa.”
Sở Hi Thanh lại không trả lời mà hỏi lại: “Lý giáo đầu thế nào rồi? Thân thể của hắn vẫn tốt chứ?”
La Dương nghe vậy thì sững sờ.
Lý giáo đầu tên là Lý Độ, là giáo đầu của Kinh Tây Sở thị bọn họ.
Là vị giáo đầu do gia chủ bọn họ đích thân mời về.
Người này cũng có thân phận tương tự như Long Đằng Hổ Dược – Long Hắc Hổ, đã từng là cao nhân Địa Bảng, do khí huyết từ thịnh chuyển suy nên đã gia nhập Kinh Tây Sở thị, trở thành cung phụng của Sở gia.
Người này không chỉ phụ trách dạy dỗ bọn họ tập võ, mà còn từng dạy dỗ gia chủ một đoạn thời gian, nên rất được trưởng phòng Sở gia kính trọng.
Vấn đề là vị Vô Cực Đao Quân này và Lý giáo đầu không quen không biết, vì sao lại hỏi đến Lý giáo đầu?
Nhưng vào lúc này, tiếng cười khẽ của Cuồng Kiếm – Phong Tam bỗng nhiên truyền đến từ phía xa xa.
“Ngươi còn muốn tiếp tục? Có thủ đoạn vô dụng gì thì lấy ra hết đi, đừng mất mặt xấu hổ ở trước mặt ta nữa.”
Sau khi Phong Tam dứt lời, Tẩy Bích Thiên liền lắc mình trở lại chỗ.
Hắn đã không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Mặt hắn đen xì, sắc mặt cũng tái nhợt, khí cơ lạnh lẽo lại âm trầm.
Vừa rồi, hắn dùng tất cả thủ đoạn, thậm chí còn sử dụng cả cực chiêu có liên quan đến lực lượng thời gian và không gian, nhưng vẫn không thể thoát khỏi Cuồng Kiếm – Phong Tam.
Mà Phong Tam từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách một trượng, không thêm một phần, không ít một li, hiển nhiên là còn thừa lực.
Cuồng Kiếm – Phong Tam cũng trở về chỗ.
Hắn chắp tay sau lưng, thần thái tự phụ như cũ: “Chỉ đến vậy!”
Tẩy Bích Thiên khẽ hừ một tiếng, không trả lời.
Thua chính là thua, hơn nữa còn thua rất thảm, không có gì để nói nhiều.
Lúc này, mặc kệ Cuồng Kiếm – Phong Tam nói cái gì, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhịn xuống.
Tẩy Bích Thiên lại âm thầm kỳ quái, cái Cuồng Kiếm – Phong Tam này từ đâu ra vậy?
Thực lực của người này, ít nhất có thể vào hạng 30 Địa Bảng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận