Bá Võ

Chương 531: Không dựa dẫm được (2)

Lúc này, Thẩm Chu mới có thêm vài phần hứng thú.
Hề Tuyền này có tu vị ngũ phẩm hạ, hơn nữa còn tu hành ma đạo, pháp khí và chiến đồ đều là thượng thừa, sức chiến đấu cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong ngũ phẩm, có thể đuổi sát hắn và Thượng Quan Thần Hạo.
Thẩm Chu thả bình nước tưới hoa trong tay xuống, dùng tấm vải trắng mà người hầu ở bên cạnh đưa cho để lau tay: “Nếu là như vậy, thì ta cũng có vài phần nắm chắc. Nhưng mà muốn đám tặc phỉ trên Tây Sơn xuống núi, thì ta còn phải có một phần hổ phù và điều lệnh. Điều sáu ngàn binh lính của huyện Thành Hoa và huyện Trọng Sơn vào trong Tây Sơn diệt cướp, chuyện này phải nhờ Thượng Quan gia chủ hỗ trợ.”
Hắn là quận úy của bản quận, nắm giữ tất cả binh lính của quận và các huyện trong quận.
Có điều, hắn chỉ phụ trách thủ điển quan võ giáp tốt, cũng chính là phòng thủ và huấn luyện. Nếu Thẩm Chu muốn điều binh mã ở các huyện khác vào trong Tây Sơn, thì nhất định phải có lệnh của Tổng đốc châu, hoặc là phê văn của Binh bộ.
Cái chức quận úy này của hắn đã không vững chắc rồi, nên giờ phải làm việc cực kỳ cẩn thận, không thể để lại sơ hở hoặc nhược điểm nào.
“Diệt cướp?” Long Hành trầm ngâm giây lát, nói: “Thẩm đại nhân chuẩn bị ra tay với đám thợ săn Tây Sơn kia?”
Thẩm Chu chắp tay sau lưng, khóe môi hơi cong lên: “Địa hình các con đường trên Tây Sơn rất hiểm trở, Đơn gia lại thủ ở các nơi hiểm yếu, lại thuê sức dân để xây dựng mấy tòa thạch bảo, khó có thể công phá. Nếu như lực lượng của Tây Sơn Đường vẫn còn ở đó, đám tặc phỉ Tây Sơn kia nào dám xông ra?”
Hắn nhắm mắt lại, mặt hiện lên một tia chần chờ: “Sở Hi Thanh muốn làm ô dù cho đám thợ săn Tây Sơn kia, chuyện này rất hợp ý ta. Trận chiến này, ta muốn để cho bọn họ, đầu đuôi không thể nhìn thấy nhau.”
Thẩm Chu rất muốn biết, khi Đơn gia và rất nhiều thôn trang trên Tây Sơn bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, thì Tây Sơn Đường sẽ lựa chọn cứu nơi nào?
Long Hành suy nghĩ một chút, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Không hổ là Thẩm đại nhân! Việc này ta sẽ chuyển cáo cho Thượng Quan gia chủ, để cho hắn xử lý.”
Sau khi Sở Hi Thanh rời khỏi quận Tú Thủy, ưu thế mạnh nhất của bọn họ chính là nhân lực ở quanh Tây Sơn, lúc này đã có thể phát huy tác dụng.
Tuy rằng thiếu niên Bá Đao kia chỉ có tu vị bát phẩm, nhưng Nhai Tí đao ý của hắn lại cực kỳ vướng tay vướng chân.
Đặc biệt là trong Tây Sơn, một mình Sở Hi Thanh có thể thủ cả một hẻm núi, đó chính là một người giữ quan ải, vạn người không thể qua. Dù cho bọn họ có nhiều người hơn nữa thì cũng không làm nên chuyện gì.
Chỉ cần vị cao thủ ngũ phẩm của Tây Sơn Đường bị kiềm chế, hơn một ngàn người của Tây Sơn Đường đâu phải là đối thủ của quận quân Tây Sơn?
Long Hành nghĩ đến chỗ này, cũng không khỏi cảm thấy chờ mong. Hắn hi vong thuyền của Tả gia và Sở Hi Thanh mau chóng tiến vào nhánh sông Đại Vận đi.
Cùng lúc đó, trong nội viện Sở trạch ở trấn Tây Sơn, Sở Vân Vân đứng trên hành lang, trong lòng chợt hơi động, nhẹ nhàng nhìn về phía thành Tú Thủy.
Nàng thu hồi tầm mắt ngay, vừa xem quyển bí điển pháp thuật trong tay, vừa cầm cốc trà trong khay lên, nhàn nhã uống một hớp.
Quyển bí điển pháp thuật hệ Hỏa này, bắt nguồn từ Lục Loạn Ly.
Mà chủ nhân của nó, Lục Loạn Ly thì đang nhìn ngó bốn phía chung quanh.
Dường như nàng đang hơi buồn bực ngán ngẩm, đi lung tung không có mục đích ở trong viện, nhưng thật ra là đang dùng tâm linh cảm ứng, thăm dò lòng đất và vách tường trong viện.
Lục Loạn Ly muốn biết dưới lòng đất này có chôn thứ gì không, trong vách tường có tường kép hay không?
Sau đó, nàng lại đi đến bên giếng nước.
Cái cột cờ đen mà Sở Vân Vân mua được kia, đang đặt ở ngay cạnh giếng nước, phía dưới còn buộc một cái thùng gỗ.
Lục Loạn Ly lại không hề liếc mắt nhìn cái cột cờ này, mà trực tiếp nhìn xuống dưới giếng nước.
Điều làm cho nàng thất vọng là, cái giếng nước này chỉ sâu có bốn trượng, chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng, Lục Loạn Ly dùng lực lượng thần thức để cảm ứng một chút, nhưng cũng không có gì cả.
Lục Loạn Ly không khỏi gãi đầu, lòng thầm nói cái cột cờ Nghịch Thần Kỳ kia, rốt cuộc là đang nằm ở chỗ nào?
Mấy ngày nay, nàng đã tìm kiếm khắp toàn bộ Sở trạch, nhưng không có thu hoạch nào.
Trên giang hồ cũng không có tin tức nào cam đoan manh mối của cột cờ Nghịch Thần Kỳ nằm trong Tây Sơn Đường.
Nhưng vì sao đám nằm vùng kia lại tràn vào Tây Sơn Đường như ong vỡ tổ?
Khi Lục Loạn Ly đang bối rối không hiểu, thì liền nghe thấy Sở Vân Vân mở miệng hỏi dò: “Sư tỷ, ngươi đang tìm thứ gì vậy? Có phải là đánh rơi thứ gì ở trong sân không?”
Lục Loạn Ly nghe vậy, trong lòng nhất thời thấy hơi chột da, cũng thấy hơi lúng túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận