Bá Võ

Chương 2083 - Quyết chí tiến lên (3)

Nhưng làm cho Trưởng Tôn Nhược Ly thấy khó chịu hơn là, Trưởng Tôn Nhược Lam từ chối thỉnh cầu liên thủ chấn chứng Trưởng Tôn gia của nàng. Trưởng Tôn Nhược Lam không chỉ kiên trì ngả về phía thằng nhãi ranh Sở Hi Thanh kia, mà còn dựng cờ Sở ở quận Lương Thành, trắng trợn mời chào tướng sĩ Băng Thành.
Điều này làm cho mười mấy doanh trại quanh đây đều rung động, chẳng những có hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ cơ sở trốn đến dưới trướng Trưởng Tôn Nhược Lam, mà còn có một số tướng lãnh cao tầng dẫn dắt thuộc hạ đi theo, thậm chí là cả doanh.
Quân phía bắc của Băng Thành có 290 vạn binh mã, giờ đã có gần ba phần mười chạy đến dưới trướng Trưởng Tôn Nhược Lam, mà xu thế vẫn còn đang gia tăng.
Điều này làm cho Trưởng Tôn Nhược Ly vừa tức vừa hận, lại vô cùng đau thương, nhưng không có chỗ phát tiết.
Từ khi Quy Hạo Nguyên thỉnh cầu tổ chức đại tế, cục diện càng ngày càng ác liệt.
Đầu tiên là biến cố trong ‘Trấn Hải từ’, mẫu hậu không hôn mê như dự đoán, Kiến Nguyên đế lại đột nhiên xuất hiện, tựa như còn là một trong những kẻ chủ mưu của kế hoạch này.
Điều này khiến cho mẫu hậu giận dữ, không tiếc tất cả, lại tựa như thần kinh không bình thường mà giết hết đám người Vấn Thiên Khuyết.
Sau khi đám thần tử giống như lá chắn của xã tắc tử vong, mẫu hậu trực tiếp giải tán Cực Đông Băng Thành, trước khi tự phong ấn còn giao phó tất cả thuộc hạ, tất cả con dân, tất cả của cải cho Sở Hi Thanh.
Trưởng Tôn Nhược Ly quả thực là không thể nào hiểu được.
Bọn họ đã biết sai rồi mà!
Lần này bọn họ đích thực là trúng kế của người khác, nhưng đó là do quá lo lắng cho tương lai của Băng Thành, để cho Kiến Nguyên đế và những thần linh kia nhân cơ hội mà vào.
Vấn Tố Y có cần phải đại khai sát giới các đại thần không? Có cần phải vì thế mà giải tán Băng Thành không? Có cần phải giao cho Sở Hi Thanh tất cả không?
Còn cả Trưởng Tôn Nhược Lam ngu xuẩn này nữa, nàng không giúp người chí thân của mình, trái lại đi giúp đỡ người ngoài như Sở Hi Thanh!
Chẳng lẽ Trưởng Tôn Nhược Lam không biết, Trưởng Tôn gia và Vấn gia đã rơi vào hoàn cảnh nguy vong? Rất có thể sẽ bị diệt môn sao?
290 vạn đại quân này, đã trở thành căn cơ duy nhất của hai nhà.
Trưởng Tôn Nhược Lam lại không chỉ không giữ gìn, còn muốn giúp đỡ người ngoài cắt đứt căn cơ của bọn họ.
Trưởng Tôn Nhược Ly mang theo tâm tư hỗn loạn mà bay về một doanh trại khổng lồ.
Ba ngày trước, tòa doanh trại này vẫn nghiêm chỉnh và trật tự, sĩ khí rất cao, huyết khí ngưng tụ có thể xông phá bốn tầng mây.
Nhưng mà bây giờ, Trưởng Tôn Nhược Ly chỉ thấy một mảnh bừa bộn.
Rất nhiều binh khí, yên ngựa, giá binh khí… đều vứt bừa chồng chất trên mặt đất, còn có rất nhiều tướng sĩ bỏ qua lệnh cấm, bắt đầu túm năm tụm ba ngoài lều trại.
Thần thái của bọn họ khác nhau, hoặc là sắc mặt khô khan, mắt không tiêu tự; hoặc là mắt đầy hoảng loạn, do dự bất định; có người lo lắng, nhỏ giọng bàn luận với đồng bạn; có người nôn nóng, gào thét ầm ĩ.
Trưởng Tôn Nhược Ly không khỏi cảm thấy hoảng sợ, nàng ý thức được lòng quân đã rung chuyển đến mức độ những tướng lãnh cao tầng cũng không ép được nữa.
Đây chính là cái gọi ‘dân không sợ chết, làm sao lấy chết ra dọa’.
Trưởng Tôn Nhược Ly không khỏi nhíu mày.
Nàng biết lòng quân tan vỡ chính là do Trưởng Tôn Nhược Lam ngu xuẩn kia.
Nữ tử này không trắng trợn tuyên dương chuyện Cực Đông Băng Thành giải tán, mẫu hậu giao phó tất cả tướng sĩ cho Sở Hi Thanh, còn tuyên bố bất cứ tướng sĩ nào đi theo, thì Sở Hi Thanh sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nguyên nhân thứ hai là do người nhà.
Đại đa số người nhà của tướng sĩ đều ở phía sau, bọn họ đang trên đường đến U Châu.
Dưới tình huống không xác định người nhà an toàn, những tướng sĩ này há có thể an tâm? Lại làm sao dám đối địch với Sở Hi Thanh?
Hiện giờ, trong 37 doanh trại tuy vẫn còn hơn 190 vạn người, nhưng gần một nửa người trong đó đã có ý nghĩ muốn đi theo Trưởng Tôn Nhược Lam, đầu nhập vào Sở Hi Thanh.
Trưởng Tôn Nhược Ly hiểu rõ, nhưng vẫn không kiềm chế được giận dữ.
Những con dân của Băng Thành này, ăn của nhà nàng, dùng của nhà nàng, kết quả đến lúc cần dùng người, thì bọn họ lại bỏ theo người khác giống như một con chó chạy theo xương.
Trưởng Tôn Nhược Ly lập tức thở dài, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung.
Nàng giơ tay đóng băng vết thương trên vai, lại thay một bộ quần áo khác, rồi mới ra vẻ thong dong tự nhiên, đi vào lều lớn ở trung ương.
Trưởng Tôn Nhược Ly biết, giờ phút này phía dưới đã thấp thỏm lo lâu, lòng người ly tán.
Nhưng càng là lúc như vậy, thì nàng càng phải thể hiện trấn định tự nhiên, thong dong bình tĩnh như đã tính kỹ từ trước, chỉ có như vậy thì mới có thể làm cho bộ hạ tự tin, để bọn họ đồng ý đi theo.
Lúc này, rất nhiều tướng lãnh đang tụ tập bên trong lều, chín phần mười người ở đây đều là tộc nhân và thuộc hạ trực thuộc Trưởng Tôn gia và Vấn gia.
Ngồi ở vị trí trên cùng là Trưởng Tôn Binh Quyền.
Khi Trưởng Tôn Nhược Ly đi vào, hai mắt Trưởng Tôn Binh Quyền sáng lên: “Vương tỷ, không biết nhị tỷ có đồng ý chấn hưng cơ nghiệp cùng chúng ta hay không?”
Theo tiếng nói của Trưởng Tôn Binh Quyền, hầu như tất cả tướng lãnh đều nhìn về phía Trưởng Tôn Nhược Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận