Bá Võ

Chương 926: Lai lịch (4)

Lư Thủ Dương quét mắt nhìn qua, phát hiện ngay cả hai vị sư huynh Thần Đan viện và Thiên Khí viện bình thường không thích mấy việc vặt, cũng bị tông chủ gọi đến đây.
Bọn họ đang ngồi trên ghế, ngưng thần xem mấy quyển sách ở trong tay.
Đại trưởng lão Tàng Kinh lâu Vương Bạch Mi lại chắp tay sau lưng, đứng ở phía sau lưng Lý Trường Sinh.
Hắn chậm rãi nói về lai lịch của Mộc Kiếm Tiên.
“Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên, là nhân vật xuất hiện ở ba mươi sáu ngàn năm trước. Căn cứ theo tư liệu mà ta tìm được, người này xuất hiện lần đầu tiên ở trăm vạn quần sơn phía nam, hắn vừa hiện thân liền đánh bại hạng 4 Thiên Bảng khi đó, được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm Nam Dương tử. Đáng nhắc đến chính là, khi đó hắn vẫn chưa vượt qua giới hạn người và thần, chưa bước vào Siêu Phẩm.”
“Sau đó Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên vẫn trường tồn hậu thế, mãi cho đến hai mươi ba ngàn năm trước, vẫn có bút ký của các võ tu ghi chép những chuyện liên quan đến hắn. Còn số tuổi thật sự thì đã không biết, chỉ có một ít cao nhân pháp thuật suy đoán, hắn có thể đã sống mấy trăm ngàn năm, sinh ra từ niên đại Trung cổ.”
“Tuy rằng người này là thân cây, nhưng kiếm pháp thông thần, được xưng là vô địch ở thời đại đó, tất cả cao thủ của nhân tộc, yêu tộc, cự linh đều bị hắn áp chế. May mắn chính là, Mộc Kiếm Tiên cũng không tự xưng là yêu tộc, tính tình lạnh nhạt vi vu. Vì vậy, tại mười ba ngàn năm đó, mấy đời hoàng triều của nhân tộc ta cũng không bị ảnh hưởng, trái lại còn dựa vào Mộc Kiếm Tiên để bình định thần kiếp.”
“Kiếm đạo của hắn cực kỳ tinh diệu, hơn nữa còn tinh thông nhiều môn. Cái gì mà ngũ hành bát quan, thái hư thời không, sinh lão bệnh tử, ngự kiếm quyết, tất cả đều biết, thậm chí còn có thể mô phỏng ra công pháp của nhân tộc. Nhưng không ai biết hắn học kiếm đạo từ nơi nào.”
Lúc này, đám người đại trưởng lão Tuần Sơn đường Phương Chính đã thả sách trong tay xuống.
“Vương sư huynh, ta cũng hiểu kha khá rồi. Mộc Kiếm Tiên đột ngột mất tích vào hai mươi ba ngàn năm trước. Hôm nay, trong lòng núi Hỏa Đầu ở bí cảnh thời gian lại xuất hiện bút tích và Chân Ý Đồ của hắn. Vấn đề là, dù như vậy thì cũng không đáng để tông chủ triệu tập toàn bộ chúng ta đến đây chứ? Đương nhiên, nếu như Huyết Nhai thánh truyền có nguy hiểm tính mạng, vậy thì coi như ta chưa nói.”
Hắn ngước mắt nhìn Lý Trường Sinh: “Vì vậy, chắc hẳn văn tự và đồ án mà Mộc Kiếm Tiên để lại có gì không tầm thường sao?”
“Đúng là không tầm thường.”
Lý Trường Sinh phất tay áo một cái, hai mươi bốn văn tự cổ điển và chín bản vẽ kia lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
“Hắn dùng hẳn là Kim văn thời đại trung cổ, thật ra ta cũng không nhận ra. Nhưng trong này ẩn chưa thần ý của hắn, khiến cho ta vừa nhìn thấy mấy chữ này, liền hiểu được ý nghĩa trong đó. Hai mươi chữ sau, chính là giải thích áo nghĩa của kiếm pháp, không cần để ý làm gì, mấu chốt là bốn chữ phía trước. . .”
Giọng nói của Lý Trường Sinh ngưng trọng, nhìn chư vị đại trưởng lão trong điện.
“Bốn chữ này có nghĩa là ‘Học kiếm, giúp ta’!”
Mọi người nghe vậy thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Đại trưởng lão Ngự đường Yến Quy Lai suy tư: “Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên từng vô địch thiên hạ, đã là Siêu Phẩm. Một nhân vật như hắn, lại bị ép đến mức phải dùng phương pháp này để cầu viện với người khác, có thể thấy tình cảnh của hắn đã khốn khó như thế nào.”
“Nói đến thì bí cảnh thời gian xuất hiện sớm nhất cũng vào khoảng hơn hai vạn năm trước, tương đồng với thời gian Mộc Kiếm Tiên mất tích. Hơn nữa bản thân bí cảnh thời gian này cũng rất có vấn đề, tòa bí cảnh lục phẩm này, chỉ tầng thứ nhất đã có diện tích bằng mấy quận rồi, nam bắc 3500 dặm, đông tây 3500 dặm, dù là chiến trường cổ đại thì diện tích này cũng quá kinh người rồi. Mấu chốt là bí cảnh khổng lồ như vậy, mà tốc độ thời gian lại gấp mười hai lần bên ngoài.”
Hắn nhìn tông chủ Lý Trường Sinh: “Bây giờ ta có vài nghi ngờ, Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên bây giờ còn sống hay không? Tại sao người này lại tiến vào bí cảnh thời gian, hắn có mục đích gì? Bây giờ tông chủ có tính toán gì? Có muốn cứu viện người này hay không?”
“Để ta trả lời hai vấn đề trước đi.”
Đại trưởng lão Tàng Kinh lâu Vương Bạch Mi nhướng đôi mày trắng: “Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên nhất định là còn sống, hắn có thể lưu giữ thần ý trong văn tự, chứng tỏ nguyên thần chưa tiêu tan. Nhưng bản thể của hắn đang gặp chuyện gì, vậy chúng ta không biết được rồi.”
“Còn về phải tại sao người này lại tiến vào bí cảnh thời gian, đây là chuyện mấy vạn năm trước, đã không thể kiểm tra. Có điều, ta đã kiểm tra tất cả kinh thư, bây giờ có một suy đoán không thể chứng thực. Có dã sử ghi chép, khi Mộc Kiếm Tiên mới xuất hiện tại nhân thế, thần trí vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, trí tuệ không cao. Khi đó hắn ngơ ngơ ngác ngác, đi khắp thiên hạ, gặp người liền hỏi Ngu Công ở đâu? Trí tẩu ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận